Rửa mặt với tâm sự nặng nề, Tưởng Tịch vịn tường ra khỏi phòng vệ sinh.
Tần Thành không có rời đi, đang ngồi trên sô pha, ngón tay hơi nhịp trên tay ghế.
Tưởng Tịch thấy anh ta, bất giác nhớ tới Nguyên Tấn Thần. Đã rất lâu rồi cô không có nhớ tới hắn, chẳng qua là vì sự xuất hiện của Phương Vi Vi hôm nay và tư thế ngồi của Tần Thành rất giống với Nguyên Tấn Thần.
Cảm giác được hít thở của người khác, Tần Thành quay đầu lại, lập tức đụng phải cặp mắt thất thần kia.
Anh mím mím môi, đứng dậy cầm lấy khăn mặt của Tưởng Tịch, ném lên sô pha, hỏi: “Rốt cuộc là hôm nay em làm sao vậy?”
Tưởng Tịch hoàn hồn, miệng giật giật, một lát sau không mặn không nhạt nói: “Không có việc gì, anh không cần phải lo lắng.”
Cái dạng này của cô làm sao không có việc gì? Tần Thành có cảm giác bất lực.
Nhưng anh cũng không miễn cưỡng Tưởng Tịch, bế cô để lên trên giường, gọi điện thoại cho thư ký đem xe lăn tới, rồi sau đó nói: “Buổi họp tối hôm nay em không cần phải tham gia, nghỉ ngơi ở đây cho khoẻ, buổi tối sẽ có người đưa cơm tới cho em.”
Tưởng Tịch nằm xuống, tự đắp chăn cho mình, không nói lời nào.
Tần Thành sờ sờ trán của cô, xua tan ý nghĩ trêu chọc, đứng dậy đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Trên giường, Tưởng Tịch mở mắt nhìn trần nhà, ánh mắt tối tăm mù mịt.
Bây giờ cô không thể nhắm mắt, một khi nhắm mắt lại chính là khuôn mặt của Phương Vi Vi kia.
Sau khi trọng sinh, điều duy nhất cô không nghĩ tới chính là đụng mặt tiểu tam đã phá hoại cuộc đời cô.
Không ngờ rằng, rốt cuộc cô chẳng những gặp mà còn trở thành giám khảo kiểm tra trình độ diễn xuất của Phương Vi Vi.
Kiếp này, giây phút tiến vào toà nhà Giải trí TRE, Tưởng Tịch đã chuẩn bị tiếp nhận sự thay đổi trong cuộc đời này.
Nhưng mà, lý trí của cô vào thời điểm nào đó sẽ vô cùng yếu đuối, không thể nào chịu nổi sợ hãi.
Sự xuất hiện của Phương Vi Vi không nghi ngờ gì đã khiến cho lý trí của cô xuống tới mức thấp nhất.
Cô cần thời gian để bình tĩnh lại, chặt bỏ những cành nhánh của kiếp trước đang quấy nhiễu tâm trạng của cô.
Tần Thành cũng không có rời đi, anh ngồi ở văn phòng bên ngoài xử lý công việc.
Tới năm giờ, anh nghe thấy trong phòng nghỉ có động tĩnh, đi tới đang tính mở cửa thì cửa bị mở ra từ bên trong.
Tưởng Tịch ngồi trên xe lăn, tinh thần phục hồi, nhìn thấy anh thì nở nụ cười, mở miệng vẫn là giải thích: “Thật xin lỗi, gần đây tôi hơi tuỳ hứng.”
Đã đến lúc bạn phải giảm cân? Giảm 4 kg trong vòng 1 tuần
![](https://img.wattpad.com/cover/166490638-288-k302854.jpg)