c97

3.2K 79 1
                                    

Lý trí nói cho Tưởng Tịch biết cô phải lập tức rời đi. Cô và Nguyên Tấn Thần không có một chút khả năng nào, ở đây chỉ có tạo thành phiền phức lớn hơn nữa cho nhau mà thôi.

Cô cúi đầu, xoay người.

Cánh tay lập tức bị giữ chặt.

Nguyên Tấn Thần thả đôi dép lê trên đất. Hắn xuất thân tốt, làm chuyện lấy dép cho người khác là lần đầu tiên trong đời.

“Tưởng Tịch.” Nguyên Tấn Thần chịu đựng cơn giận, bực dọc, phiền muộn, cố gắng bình tĩnh hoà nhã. “Rốt cuộc tôi đã làm cái gì khiến cho em tránh né như rắn rết?”

“Anh không có làm gì cả, là tôi không thích anh, tôi chán ghét anh. Nguyên Tấn Thần, anh buông tha tôi, cũng như buông tha cho chính mình, được không?”

Vai Nguyên Tấn Thần bỗng dưng sụp xuống.

Hắn giằng co nửa phút, khi ngẩng đầu lại thì trong mắt toả ra tia ấm áp. “Em hãy ở lại ăn cơm, tôi hứa từ nay về sau không làm phiền em nữa.”

Tưởng Tịch ngẩn ra, chậm rãi quay người lại.

Nguyên Tấn Thần thấy cô thay giày, cong cong khoé miệng, cười đi vào phòng bếp.

Tưởng Tịch một mình ngồi trên sô pha, không đi giúp.

Mấy phút đồng hồ sau, mùi thơm thức ăn từ trong phòng bếp bay ra. Lại mấy phút nữa, Nguyên Tấn Thần bưng một ly nước cùng một dĩa trái cây đã cắt xong đi ra.

Dép lê trên chân hắn và dép lê Tưởng Tịch đang mang là cùng kiểu, hiển nhiên là kiểu dáng tình nhân.

Để ly nước và dĩa trái cây trước mặt Tưởng Tịch, trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của Nguyên Tấn Thành đều là ý cười.

“Em ăn trước cái này đi, thức ăn sẽ lập tức xong ngay.”

Tưởng Tịch không nói lời nào.

Nguyên Tấn Thần cũng không giận, cười đi vào phòng bếp.

Hơn nửa giờ sau, âm thanh xào rau trong phòng bếp rốt cuộc ngừng lại.

Nguyên Tấn Thần từ trong phòng bếp nhô đầu ra, nói: “Em đến bàn ăn bên kia ngồi đi, đồ ăn lập tức được mang ra.”

Tưởng Tịch đờ đẫn ngồi vào bên kia.

Nguyên Tấn Thần làm tám món ăn, bốn rau bốn mặn, bốn lạnh bốn nóng, cộng thêm cháo. Vừa thấy liền biết là bỏ ra rất nhiều công sức để học.

Kiếp trước, Nguyên Tấn Thần không nấu ăn gì mấy, thường ngày ở trong nhà đều là Tưởng Tịch thu dọn. Nhưng kiếp này, Tưởng Tịch làm sao cũng không ngờ được hắn lại đặc biệt đi học mấy thứ này.

“Em nếm thử cháo trước đi.” Nguyên Tấn Thần dùng muôi múc một chén nhỏ cho Tưởng Tịch. “Tôi mới học làm gần đây.”

Trứng muối trắng mịn mà không mùi, thịt nạc cắt thành miếng nhỏ bằng đầu ngón tay, màu sắc tuy rằng không bằng ăn ở nhà hàng, nhưng nhìn ra được người nấu ăn rất tỉ mỉ.

Sau khi Tưởng Tịch thử qua thì bỏ muỗng xuống.

“Thế nào?”

“Mùi vị không tồi.” Lòng Tưởng Tịch mềm xuống một cách khó hiểu. Cô nếm qua tất cả đồ ăn một lần, trong ánh mắt hy vọng của Nguyên Tấn Thần, nói: “Anh nấu ngon lắm, nhưng mà…”

Cô vợ minh tinh của đại bossNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ