Chương 7

1.1K 64 8
                                    

7. Đánh giá


Trong nháy mắt toàn thân Hắc Tử cứng đờ!

Không phải vì lưỡi dao sắc bén đang dán ở cần cổ anh mà bởi vì thân thể mềm mại ôn nhu đang dán sát ở ngực anh. Khuỷu tay trái Lương Nhiên đè chặt cổ anh, tay phải vững vàng đè con dao rọc giấy ở động mạch chủ, cô dùng thân thể gắt gao đè xuống, thậm chí anh còn có thể cảm giác được đến bộ ngực mềm mại đĩnh kiều của cô, vì vậy Hắc Tử lớn bằng này đến tay con gái anh còn chưa từng chạm vào, muốn phun máu mũi giàn giụa!

Lương Nhiên thấy anh không trả lời, tay phải hơi hơi nhấn một cái:

"Trả lời tôi!"

Một chút đau đớn làm lý trí quay về, với thân thủ của anh không cần hai giây có thể chế trụ lại Lương Nhiên, nhưng khi ánh mắt anh nhìn thấy vệt đỏ ở cổ tay cô, chỉ dùng chút lực đã lưu lại dấu vết đậm như vậy trong lòng anh không khỏi thấy ảo não, vì thế anh giơ tay lên, nuốt nuốt nước miếng, có chút khô khốc nói:

"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giúp cô! Tôi là..."

"Anh là người bảo vệ ở tiểu khu, tên là Hắc Tử đúng không."

Lương Nhiên biết. Ra vào tiểu khu nhiều như vậy, không quen biết thì cũng nhìn quen mắt.

"Đêm đó là anh đã cứu tôi."

Ánh mắt Lương Nhiên lóe lóe, thu hồi lại lưỡi dao, lùi về sau hai bước nói:

"Tôi đi cảm ơn các anh, nhưng anh không ở đó."

Hắc Tử dừng lại một chút, nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, hiện tại không phải thời gian ôn chuyện, Lương Nhiên vừa lui ra khỏi ngực anh, anh cảm thấy mình lại có thể hô hấp, gật đầu nói:

"Đúng vậy."

"Vì sao lại đi theo tôi?"

Lương Nhiên thu lại lưỡi dao, cắm dao vào túi, động tác lưu loát, nhưng đáy mắt vẫn còn sự đề phòng như cũ.

Hắc Tử không biết giải thích như thế nào, sự tình rất phức tạp, nguyên nhân lại không thể nói, anh suy nghĩ cẩn thận mới trả lời:

"Tôi thôi việc rồi, tới đây du lịch, không nghĩ là sẽ gặp được cô, nhìn cô mua thật nhiều đồ, trong lòng tôi tò mò, nên đã đi theo xem, tôi......"

Anh liếm liếm môi, nhìn Lương Nhiên ánh mắt chân thành:

"Tôi thật sự không có ác ý."

Lương Nhiên đánh giá người thanh niên trước mặt, anh rất cao, rất rắn chắc, tỷ lệ dáng người cân xứng xinh đẹp, áo sơ mi trắng bình thường mà anh mặc lên rất có tinh thần, một loại phấn chấn mà chỉ có ở tuổi trẻ, sinh khí bừng bừng mới có. Nhưng Lương Nhiên sợ hãi cảm giác này, trải qua tao ngộ trong mạt thế, cô có sự sợ hãi rất sâu đối với loại đàn ông cường tráng hữu lực này, ở trước mặt họ, một chút năng lực tự bảo vệ mình đều nhỏ bé đến mức thật đáng thương đến nực cười, bởi vậy cô rũ xuống mi mắt, bộ dạng không muốn nhắc đến:

"Tôi mua nhiều đồ là vì tôi đã ly hôn, tâm tình không tốt!"

Cái gì?!!!

Hắc Tử cảm thấy tâm tình của mình hôm nay giống như ngồi tàu lượn siêu tốc lên xuống thật nhiều, giờ phút này, tàu lượn siêu tốc lên đến đỉnh rồi, anh không biết giờ mình nên thuận theo sự kích động trong lòng mà rống to hai tiếng, hay là theo biểu tình ảm đạm của Lương Nhiên mà tỏ vẻ khổ sở một chút. Bởi vậy anh chỉ có thể cực lực khống chế cơ mặt đang vặn vẹo, tận lực biểu đạt ra mình đang tiếc nuối:

[NT - MẠT THẾ] Mạt thế chi Hắc Tử và Lương NhiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ