Chap 23

3.1K 124 11
                                    

Hôm đó, Minh Nhật chuẩn bị tới trường đại học y bên Anh để đăng kí học thạc sĩ nơi đó, David cũng đề nghị đi cùng cậu vì hôm nay anh không có lịch trên bệnh viện. Nhờ sự giúp đỡ của David mà việc đăng kí học tạ trường y cũng dễ dàng hơn, nên đối với anh ta cậu cũng có vài phần thiện cảm. Vì muốn cảm ơn anh nên cậu cũng mời anh đi ăn, đương nhiên David không hề từ chối.

Tại nhà hàng ăn uống... trong khi chờ nhân viên đem thức ăn lên thì hai người có trò chuyện với nhau...

- Tôi thấy anh cũng khá rành về Tiếng Việt, anh từng học sao?

- Đúng vậy, vì tôi muốn kiềm người yêu ở đó. – khi nói câu đó anh nhìn cậu có vẻ hơi phức tạp.

- Điều kiện anh tốt như vậy, ở đây có nhiều người cho anh lựa chọn, cần gì phải chọn Việt Nam...

- Lúc trước tôi cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng đến khi tôi gặp một người, tôi mới thấy quyết định học tiếng Việt của mình là đúng... - nụ cười của anh nhẹ nhàng, thật ra nếu nhìn khách quan, anh là một người khá ấm áp.

- Thật sao? Vậy người đó cũng rất may mắn, mới có thể cho anh cảm giác tốt như vậy.

- Đúng vậy.

Khi nói chuyện, anh luôn nhìn về phía cậu, ánh mắt nhìn cậu luôn chứa đựng rất nhiều tình cảm. Người anh nói đến chính là cậu, tuy cậu đối với anh chỉ là mối quan hệ giữa bác sĩ với người nhà bệnh nhân, nhưng đối với anh cậu rất quan trọng. Nhìn những hành động cử chỉ quan tâm mà cậu dành cho người con trai ấy, thật lòng anh khá ghen tị, anh cũng ước mình sẽ nhận một ít sự quan tâm đó từ cậu.

- Đúng rồi, việc học lấy bằng thạc sĩ đó, nếu có gì cần giúp đỡ cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu. Dù sao tôi cũng là người ở đây, từng học qua nên chắc chắn có thể giúp được cậu.

- Vậy cảm ơn anh trước rồi. – cậu mỉm cười nói.

Thức ăn cũng được bưng ra, hai chiếc dĩa bít tết được trang trí kĩ lưỡng làm kích thích vị giác của người nhìn. David chủ động đổ nước vào ly cho cậu, thứ nước óng ánh dưới ánh đèn phản chiếu tạo nên không gian lãng mạn êm đềm. Bữa ăn đó khá thoải mãi, Minh Nhật cũng nhận được nhiều sự quan tâm chăm sóc từ David.

Những ngày sau đó đã có thông báo trường đại học y đã xác nhận cho cậu học lên thạc sĩ. Minh Nhật vui vẻ cầm giấy thông báo đó đến bệnh viện, lúc đi ngang qua thì gặp David đang bước ra từ phòng phẩu thuật, trên người anh khoác chiếc áo màu xanh, nhìn anh lúc này toả ra nét cương nghị cũng nghiêm túc trong công việc. Lúc nhìn thấy cậu nụ cười trên môi anh mới mở ra, những người điều dưỡng bên cạnh khá ngạc nhiên, giống như lần đầu thấy anh cười vậy.

- Hôm nay em lại tới bệnh viện vậy? Tìm anh sao... - Từ bữa ăn đó, cậu cũng kêu anh cứ xưng anh em là được rồi, không cần khách sáo.

- Em có nói là tìm anh sao... mà gặp anh em cũng muốn thông báo, em nhận được giấy xác nhận của trường đại học y rồi. – cậu đưa tờ thông báo cho anh, gương mặt cũng vui vẻ hẳn lên.

- Vậy tốt rồi, có gì cứ kêu anh, anh sẽ giúp đỡ em tận tình.

- Được... em đến thăm Khánh Hoàng một chút...

Minh Nhật, em chết chắc rồi! (Đam mỹ + huấn văn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ