Minh Nhật đang ngồi trên máy tính xem gì đó thì Minh Hoàng bước vào, anh nhìn cậu nói: "Minh Nhật à, qua phòng anh xíu, anh có chuyện muốn nói với em".
"Dạ" Cậu dời mắt sang anh hai đáp rồi đóng máy tính lại đi theo anh.
Vừa vào phòng Minh Hoàng đã ngồi lên ghế ở bàn làm việc, chuyển ánh mắt sang cậu "Em ngồi đi". Minh Nhật cũng ngồi xuống bên cạnh nhìn anh tỏ ý muốn hỏi. Minh Hoàng không nhiều lời vào thẳng vấn đề:
- Em định học trường y thật sao, không muốn học kinh tế để giúp anh quản lý công ty à?
- Dạ vâng! Nếu anh muốn em giúp cứ nói em, nhưng vào trường y là ước mơ của em. – cậu từ tốn nói.
- Vậy cũng được. Em có khó khăn gì cứ nói anh, anh sẽ giúp em. Trường y học khá nặng nên em phải tập trung học, đã vô rồi thì học đàng hoàng, nếu không đừng trách anh. – Minh Hoàng biết không thay đổi được suy nghĩ của cậu nên chỉ dặn dò một chút rồi thôi.
- Em biết rồi. – cậu suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp – Anh hai à...
- Hửm? – Minh Hoàng quay sang nhìn cậu.
- Ba mẹ mất sớm, anh một tay nuôi em khôn lớn. Em biết nên giúp anh quản lí công ty, nhưng em không thể bỏ ngành này. Nếu công ty trong giai đoạn khó khăn, em sẵn sàng từ bỏ theo học kinh doanh cùng anh, có được không?
- Đứa nhỏ ngốc! Công ty anh quản lí được nên em tập trung học tập đi. Nếu thật sự cần đến anh sẽ nói em nên em đừng lo. – Minh Hoàng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Vâng. – cậu đáp một tiếp rồi thôi.
Từ lúc cậu mười ba tuổi thì công ty ba mẹ bị thua lỗ đến không còn gì cả, các cổ đông cũng lần lượt rút ra. Đứng ngay bờ vực phá sản thì ba mẹ đau lòng sinh bệnh mà chết, bỏ lại anh và cậu bơ vơ một mình. Lúc ấy anh mới mười bảy tuổi, với tuổi đời còn đang học tập vui chơi thì bỗng dưng bỏ hết, tự mình gầy dựng lại công ty. Mỗi ngày anh đều kiếm việc làm thêm để có tiền cho cậu ăn học, một bên thì tìm mọi cách thuyết phục cổ đông khác giúp đỡ, bản thân cũng phát triển công ty. Ba năm sau công ty mới bắt đầu yên ổn và phát triển ngày càng tốt, trở thành một trong số những công ty lớn nhất thành phố. Nhìn anh cố gắng mọi thứ, từ bỏ mọi thứ để nuôi cậu khôn lớn thành tài, sống trong hoàn cảnh như vậy chính cậu cũng học cách mạnh mẽ hơn.
Minh Nhật ngồi một lúc cũng về phòng mình, mở chiếc laptop lên, màn hình hiển thị "Hội spanking" sáng rực trong đó, cậu bắt đầu di chuyển chuột tìm kiếm partner cho mình.
Cậu thích spanking cũng mấy năm rồi, lúc đầu chỉ là âm thầm xem, tìm hiểu, sau đó tạo một tài khoản để giao lưu. Nói đến đi spank cậu cũng đi một số lần, nhưng đa phần không hợp gu nên chỉ đi một lần rồi thôi. Lần này cậu muốn tìm người khác để đi với mình, nên mới vô lại trang web đó. Bài viết tìm người của cậu mấy phút trước, là khi anh hai bước vào gọi.
Cậu đang xem gì đó thì đầu trang có hiện lên một tin nhắn riêng, cậu bấm vào xem:
- Chào em, em muốn tìm partner sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
Minh Nhật, em chết chắc rồi! (Đam mỹ + huấn văn)
FanfictionCậu muốn lên group tìm ker để chơi....nhưng ker đó lại là người quen. #spanking #huấn văn #đam mỹ