"Chào mọi người, mình là Kim Taehyung. Rất mong sau này nhận được sự giúp đỡ."Cả lớp im lặng rồi bắt đầu xầm xì bàn tán về con trai lạ lẫm đang đứng trên kia. Dáng người thon gầy tầm 1m75, khuôn mặt cũng chỉ to hơn bàn tay có một chút. Lông mi dài che đi đôi mắt đang cụp xuống cùng sống mũi thanh tú cao thẳng, ngũ quan cũng gọi là nét nào ra nét đấy. Dự là sẽ thành hotboy của học viện trong tương lai chưa biết chừng. Thế nhưng điểm trừ lớn nhất chính là gia cảnh không có gì nổi trội và cả cặp kính to lù lù che gần hết khuôn mặt.
Nữ sinh trong lớp thở dài ngán ngẩm. Thôi, xem ra cũng chỉ là hạng tầm thường, không có gì đáng để tâm hết.
Đúng vậy, ở đây đẹp mà không giàu thì cũng coi như vứt.
Nhìn các bạn học xung quanh không có vẻ gì là niềm nở chào đón, cậu có chút hụt hẫng trong lòng, môi mím chặt lại. Bên dưới xì xà xì xầm chuyện khác và gần như là đã không còn thèm để tâm đến hòn ngọc thô trước mặt. Giáo viên cũng dửng dưng để cậu tự kiếm chỗ mà không nói thêm một lời nào nữa. Cậu gượng cười chậm rãi bước đi, nhìn quanh một hồi cũng thấy chỗ trống trước bàn cuối và tiến về phía đó.
Khoảnh khắc cậu ngồi xuống sống lưng như có vài làn gió lùa qua đến rợn người. Quả nhiên không ít ánh mắt ném về phía cậu như sắp ăn tươi nuốt sống đến nơi. Dù biết mình đã phạm phải một điều gì đó không nên nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh lôi sách vở ra và sẵn sàng cho bài giảng đầu tiên. Chắc hết tiết người ta khác nói cho cậu biết thôi, phải không?
Taehyung là học sinh mới chuyển từ Daegu lên ngày hôm nay. Vốn dĩ Học viện Hoàng gia Seoul này không dành cho tầng lớp người cực kì bình thường như cậu. Chẳng qua không hiểu sao tự dưng năm học vừa rồi lại có chính sách học bổng toàn phần dành cho những học sinh ưu tú từ các miền quê. Mỗi kì chỉ có duy nhất một suất được hưởng đặc cách vinh dự. Và cậu chính là người may mắn cũng như vật thử nghiệm đầu tiên cho cái 'phúc lợi xã hội' đầy tính nhân văn này.
Bước được vào đây cậu đã xác định không hề được chào đón rồi. Một ngôi trường trước nay chỉ dành cho 'con vua con chúa' theo đúng nghĩa đen, và thứ nhà quê nông thôn như cậu chính là một vết đen ở giữa cả một trang giấy trắng. Cậu đã do dự không biết có nên nhận học bổng hay không, thế nhưng nhìn thấy sự tự hào lớn lao trong mắt của cha mẹ cậu lại không nỡ dừng bước. Thề có chúa, cuộc đời cậu chưa từng thấy cái áp lực nào kinh khủng như vậy.
Bị coi như vô hình cũng tốt thôi, còn hơn là bị đánh đấm bắt nạt. Chỉ cần dám to gan mà động vào các con giời này xem, đảm bảo nhà cửa bố mẹ Kim của cậu chỉ trong một đêm sẽ mất tích vĩnh viễn trên bản đồ Hàn Quốc đấy, tin không?
Vẫn là nên yên phận.
Tiết học đầu trôi qua trong sự mông lung như trò đùa. Thực sự ở quê cậu được coi là học sinh ưu tú xuất sắc nhất trong tất cả các học sinh, chưa từng có bài tập nào làm khó được cậu cả. Nhưng giờ thì sao đây? Làm ơn ai đó giải thích giùm cậu thứ loằng ngoằng trên bảng kia là gì được không.
Taehyung vắt óc nhìn như thôi miên vào bài giải trên bàn, cậu đang cố để hiểu tại sao lại có các bước làm như thế. Bất chợt một cục giấy vo viên từ đâu hạ cánh bốp phát qua đầu cậu. Taehyung lập tức ngẩng đầu lên xem xét liền nhìn thấy một tên đẹp trai đang tiến đến chỗ mình. Dự có điều chẳng lành, cậu lại cúi xuống vờ như không thấy gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KookV] Tôi yêu cậu
FanfictionThể loại : Thanh xuân vườn trường, đô thị hiện đại Taehyung đứng chết lặng trước khoảng tường trắng, nước mắt vốn dĩ đã khô từ vài tiếng trước giờ phút này từ từ trào ra kẽ mi. Jungkook của mười năm sau đã từng rất nhiều lần nói yêu cậu nhưng Jungko...