Sáng hôm sau Taehyung cần đến công ty nên dậy từ sớm một chút. Vừa bước ra ngoài thì vô tình thấy bên kia người giúp việc đang dọn vệ sinh đưa túi rác ra cửa. Cậu cũng chẳng để ý nhiều định đi qua nhưng đúng lúc nhìn thấy túi nilon trước mặt lẫn trong đám vỏ rau củ quả có vật quen mắt nên khựng lại. Miếng bánh đã không còn hình thù ban đầu, kem bết vào những thứ tạp nham xung quanh. Chiếc đĩa tinh xảo từ bộ sưu tập 12 cái mua bên Pháp năm trước cũng nằm gọn trong đó bỏ đi không thương tiếc. Cậu bẽ bàng đến nỗi hai vai không tự chủ được mà run nhè nhẹ. Bàn tay đang nắm hờ cũng theo sự kích động mà xiết chặt lại.
Cả ngày hôm đó Taehyung không tài nào tập trung vào công việc được. Cậu chẳng tiếc gì cái đĩa đắt tiền hay công sức cả buổi hì hục làm mẻ bánh mà bực mình vì thái độ của người kia, rõ ràng trước mặt thì cười nói vô tư mà lại làm ra hành động đáng khinh như thế. Hơn nữa nhìn tuổi đời còn trẻ, cậu cũng chẳng làm gì cô ta, vậy tại sao lại hành xử thiếu tôn trọng như thế. Được rồi, hàng xóm láng giềng muốn hoà hợp với nhau một chút mà khó khăn thế thì ông đây cũng đếch cần.
Younghoon hôm nay có vẻ bận việc nên không đi ăn cùng Taehyung được. Cậu ghé qua tiệm đặt cơm hộp cao cấp rồi mang lên công ty giúp hắn. Younghoon dù ngụp lặn trong mớ giấy tờ cần kí cũng phải sống chết ôm ôm người kia mấy cái rồi mới chịu cho đi. Taehyung sau đấy liền lái xe một mạch về nhà, thèm ít thịt cừu xiên nướng nên cũng tiện tay mua về nhâm nhi xem như tự thưởng cho bản thân. Cửa thang máy mở ra, cậu chán ghét nhìn cánh cửa đối diện phòng mình định cứ thế về phòng. Ai dè một cục bông đen đen ngửi thấy mùi thịt thơm từ nơi nào chạy ra bám theo cậu không rời.
Taehyung nhận ra con chó nhỏ này là của nhà bên vì hôm qua vô tình thấy nó sau cánh cửa. Đã tức không để đâu cho hết lại nhìn thấy vật nuôi của kẻ thù anh định giơ chân đá vào mông nó cho bõ ghét. Nhưng thấy đôi mắt đen tròn kia dễ thương quá lại mủi lòng ngồi thụp xuống, cụng nhẹ vào đầu nó rồi mắng mỏ.
"Chủ mày đâu, sao không đi về kêu chủ mày cho ăn mà bám lấy tao làm cái gì?"
Nói thế nhưng tay vẫn rút một xiên thịt chìa trước mặt nó mắng tiếp.
"Tao nói mày đừng buồn chứ chủ mày xấu tính lắm đó, tao mất công làm bánh sang hỏi thăm mà lại nỡ vứt đồ của tao đi. Mày nói xem như thế có chấp nhận được không hả?"
Taehyung nhìn con chó ăn ngon lành thì chỉ biết thở dài ngao ngán. Nhân lúc nó không chú ý liền đứng lên xoay bước quay trở lại phòng mình.
"Ăn xong thì về đi nhé, đừng có mà chạy lung tung, nếu không người chủ xấu tính của mày lại mất công đi tìm."
Phía cách đó không xa, một thân áo vest cao lớn bước ra từ thang máy đã lâu nhưng chưa tiến về nơi này. Bóng cậu khuất rồi hắn mới chậm rãi đi đến chỗ con chó vẫn hăng say ăn món khoái khẩu của mình, nhìn nó một lúc rồi cúi xuống bế lên, quẹt thẻ mở cửa nhà đối diện đi vào. Hành lang dài trong phút chốc lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có ban đầu.
Sáng nay, thư kí có đưa một bộ hồ sơ khởi kiện tranh chấp đất cho Taehyung và nói cậu về nhà nghiên cứu. Nếu đồng ý nhận thì ngày mai sẽ có người đến tận công ty đón đến địa điểm hẹn để bàn bạc. Taehyung xem qua hồ sơ thì thấy nó là một tranh chấp dân sự cơ bản, người này có một miếng đất ở khu vực trung tâm thủ đô, muốn mở shop thời trang nhưng chủ kinh doanh sát bên cạnh nhân khoảng thời gian chủ đất không có ở đó xây cơ sở đã lấn sang một chút. Nghe qua có vẻ không quá phức tạp nên cậu đồng ý tham gia vụ kiện này và gặp mặt chủ kiện để trao đổi thêm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KookV] Tôi yêu cậu
FanfictionThể loại : Thanh xuân vườn trường, đô thị hiện đại Taehyung đứng chết lặng trước khoảng tường trắng, nước mắt vốn dĩ đã khô từ vài tiếng trước giờ phút này từ từ trào ra kẽ mi. Jungkook của mười năm sau đã từng rất nhiều lần nói yêu cậu nhưng Jungko...