Chương 96 - Bóng ma đeo bám

4.2K 50 15
                                    

Hắn bảo muốn nói chuyện nhưng giữa hai người căn bản không còn chuyện gì để nói. Thế nên Băng Ngưng cười lên tiếng trước. “Anh muốn nói gì em đều biết.” Có lẽ hắn luôn nghĩ chỉ cần hắn muốn nói thì cô sẽ phải nghe, chỉ cần hắn mở lời thì cô sẽ tha thứ.

“Hôm đó em nói rất đúng, anh không nên cả tin một người không quen biết chỉ vừa mới gặp mà không tin em. Chuyện hôm trước…là do anh nhất thời nóng giận.”

Giải thích ngắn gọn đủ ý, biểu cảm thật bình thản. 'Nhất thời nóng giận.' Những tổn thương cùng nhục nhã cùng cực hắn ban cho giờ đây chỉ gói gọn trong mấy câu này thôi sao. Nếu ngày đó cô thực sự chết đuối thì cái mạng của cô cũng chỉ đáng giá hai ba câu gọn lỏn này sao. Bàn tay nhỏ bé thu chặt lại, trên môi cố nặn ra nụ cười nhưng chính bản thân cô không biết cười khó coi đến dường nào.

“Cảm ơn!” Ngoài mang ơn cùng cảm kích thì cô còn biết nghĩ gì nữa đây.

“Chúng ta đừng như vậy nữa.”

Băng Ngưng không đáp lại. ‘Không duy trì như vậy thì định thế nào?’ Cô cảm thấy ngày nào hắn không chạy đến hành hạ cùng nhục mạ cô thì đã là ngày tốt đẹp rồi cũng là trạng thái tử tế nhất của hắn.

Thái độ lãnh đạm của cô khiến Diệp Dịch Lỗi hơi tức giận cùng buồn chán. Lẽ nào cô đang thu lại tình cảm của mình đúng như cô từng nói, giống như có lần Hạ Vân Tường đã nói, mỗi người đều có điểm giới hạn, chỉ cần vượt qua điểm này thì mọi thứ không bao giờ trở lại được như ban đầu. Có lẽ sau bao nhiêu chuyện xảy ra, bản thân cô đã tự thanh tỉnh mình.

Ngày trước, chỉ thiếu chút nữa thôi hắn đã mãi mãi mất cô, không phải bỏ đi thông thường mà hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hắn, nếu như vậy thì cuộc sống của hắn liệu còn ý nghĩa gì nữa không. Cô từng nói thiếu chút nữa đến người cho hắn hận cũng không còn. Đến lúc đó hắn phải làm sao bây giờ? Nỗi sợ khi biết cô bị bắt cóc đến nay vẫn chưa tiêu tan. Nếu lúc đó hắn không đến kịp thì có khi cô đã trở thành một Tuyết Ngưng thứ hai. Nghĩ đến cái tên này, hắn nhắm chặt mắt lại cố gắng kiềm chế nỗi xúc động, hắn sợ bản thân sẽ lại kích động mà nói những lời làm đau cô.

Băng Ngưng cúi đầu thầm giễu chính mình. ‘Xem đi, vẫn như thế. Tuyết Ngưng, chị xem đi …đúng là phong cách của chị, không chiếm được cũng sẽ không nhường cho ai.’

“Anh Dịch Lỗi, đến bao giờ anh mới có thể dùng trái tim của mình thực sự cảm nhận mọi việc?” Băng Ngưng hỏi nhưng lại không trông mong lời đáp bởi cũng chả có đáp án. Ngày hôm qua, lúc hắn ôm cô vào lòng, cô thực sự muốn nói thẳng ra cái bí mật kia. Vì quá yêu hắn nên khao khát hắn quan tâm che chở, quyến luyến vòng tay ấm ấp của hắn. Nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để nói ra…bởi vì hắn sẽ không tin những gì cô nói, chỉ có thể mong đợi đến một ngày hắn dùng trái tim của mình cảm thụ tình yêu của cô, nguyện tin tưởng cô. Nhưng mà…sẽ có ngày đó sao?

“Không cần nói về chuyện này.” Diệp Dịch Lỗi gắt gao nắm chặt tay.

Ồ… “Em quên, anh đang muốn nói chuyện gì nhỉ? Nếu anh định nói về chuyện hôm nọ ở căn hộ hay chuyện hẹn ăn cơm thì em đều biết hết.” Băng Ngưng lấy chăn chùm lên ngực mình tựa như nơi đó đang cảm thấy lạnh.

Chỉ hoan không yêu - tổng giám đốc xấu xa chớ thô lỗNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ