JiMin hơi rũ mi, khe khẽ lắc đầu, vội vã bật dậy đưa tay ra bắt với Kim TaeHyung. "Cảm ơn cậu đã hợp tác, Kim TaeHyung-ssi. Cậu có thể về, chúng tôi có thể sẽ liên lạc với cậu trong trường hợp cần thiết. Cậu vui lòng để lại phương thức liên hệ."
Kim TaeHyung hơi gật đầu, cũng đáp lại cái nắm tay của Park JiMin. Hắn nghiêng đầu, có chút suy nghĩ về cách thức liên lạc, vì hắn thực chỉ sống trong hầm đi bộ, đến nhà thuê còn chẳng có thì lấy đâu ra tiền mua thứ xa xỉ như điện thoại?
Park JiMin nhìn vẻ lúng túng của hắn, nhíu mày, bảo sao SeokJin hyung lại nảy sinh lòng thương cảm với người này. Hắn ta vào tù năm 15 tuổi, sau chín năm thì ra tù nên sự trưởng thành ngoài xã hội này vẫn chỉ như cậu bé ngày đó mà thôi. Lại không có cha từ đầu, mẹ chết từ năm hắn 5 tuổi, cuộc sống cũng hẳn rất méo mó khó khăn, giờ lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, thật sự rất tội nghiệp.
"Hay là tôi cho cậu vay ít tiền nhé?"
"Thôi, tôi không phiền anh vậy. Tôi sẽ ở hầm đi bộ A, anh cứ tới đó tìm tôi sẽ thấy, tôi đảm bảo sẽ không đi đâu cả."
JiMin hơi nhăn mày, khẽ xua tay. "Cũng không cần phải như vậy..."
Kim TaeHyung lắc đầu, "Là tôi phiền mà, cảm ơn anh." Hắn rất hữu lễ, cẩn trọng cúi đầu cảm ơn JiMin, dù là nhóc này trông như nhỏ tuổi hơn hắn nhưng cảnh sát cũng là một nghề nghiệp Kim TaeHyung rất coi trọng, dù là nhỏ hơn hắn thì cũng chắc chắn đáng tôn trọng hơn hắn nhiều, một kẻ phạm nhân giết người.
"Chào anh."
Kim TaeHyung nói, cất bước rời khỏi phòng thẩm vấn, nhưng ngoài ý muốn vừa ra tới cửa đã gặp Kim SeokJin từ phòng thẩm vấn bên kia trở về. Hắn có chút bất ngờ nhưng lập tức lại quay đi, nhanh nhẹn rời khỏi ngay trước khi Kim SeokJin có thể nói bất cứ điều gì.
SeokJin ngơ ngẩn nhìn theo, khẽ thở dài một hơi rồi mới quay vào tìm JiMin. JiMin đã dọn xong đống giấy bút, đang bước ra cửa tìm SeokJin. "Không có gì khả nghi, em nghĩ là không phải cậu ta đâu."
SeokJin hơi gật đầu, thật sự may quá, anh cũng rất mong là không phải Kim TaeHyung, và anh cũng không tin là cậu ấy, bằng một niềm tin kì lạ nào đó mà chính anh cũng không lí giải được.
"Anh nghĩ sao YoonGi hyung?"
YoonGi lúc này từ phòng quan sát bên cạnh mới bật micro sang bên phòng này, cũng phải công nhận. "Anh cũng nghĩ là không phải cậu ta."
YoonGi tắt máy, nén một tiếng thở dài, hung thủ thì không phải cậu ta đâu, nhưng mà một việc khác thì lại khá rõ ràng, đến Park JiMin còn có thể nhận ra dễ dàng thì cớ nào mà YoonGi lại không?
Rằng cậu ta có tình cảm với Kim SeokJin?
"Vậy anh phỏng vấn tên bên đó sao?"
JiMin hỏi, lơ đễnh xem lại đống tờ note cậu note được từ cuộc thẩm vấn Kim TaeHyung.
"Anh nghĩ cũng không phải cậu ta." SeokJin hơi lắc đầu, nhưng đôi mắt lập tức sắc bén. "Nhưng cậu ta có nói đến một chuyện... khá khả nghi."
Quả nhiên thành công thu hút được sự chú ý của cả Park JiMin và Min YoonGi đứng trong phòng ẩn kia. "Vậy chúng ta về văn phòng bàn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[TaeJin-Hoàn] Có Ai Đó Đợi Chờ
FanfictionKim TaeHyung nhìn anh, đáy mắt nâu thẳm chăm chú không rời, dường như chỉ khắc lại một mình hình ảnh anh, cùng nụ cười ngọt ngào xinh đẹp ấy. Hắn khe khẽ mỉm cười theo, dù biết là chẳng nên, dù biết là không thể, nhưng hắn vẫn chẳng thể ngừng lại...