Chương 7

2.5K 152 3
                                    

Bóng người đã đi xa, Minh Anh nắm tay Thương Liên đi vòng qua sau nhà đến nơi tập kích.

- Đi em, cây gần đây thôi.

- Sao chị biết thím sang nhà chú 9?

- Nhà chú ở mảnh vườn kế bên, chàng vì nàng mà từ đầu xóm chuyển sang cuối xóm.

- Vậy sao họ không lấy nhau?

- Ở đây người ta không chấp nhận việc bước thêm bước nữa. Cả hai, người goá vợ người goá chồng, sau để ý nhau con cái họ không đồng ý có cha dượng, mẹ kế. Đôi bên giằng co một hồi chính là cho họ gần nhau theo cách này, như lối xóm mà chăm sóc, qua lại hủ hỉ vui vẻ sớm chiều.

- Vậy cũng tốt, người bày họ cách này xem ra rất giỏi.

- Sao em không nghĩ họ tự tìm ra?

Minh Anh thâm ý cười cười giả bất ngờ hỏi ngược lại, Thương Liên nào để ý người này ánh mắt, thơ ngây thành thật nói ra điều nàng nghĩ.

- Nghe chị nói thì em đoán người ở đây rất cố chấp, không dễ bị đánh động định kiến của bản thân, kéo theo đó là khả năng suy nghĩ linh hoạt không còn. Chính là ngoài hai điều kiện cưới hoặc không cưới thì không còn phương án nào khác. Cho nên, em nghĩ chắc chắn đây có người ngoài giúp họ, trung hoà đôi bên.

- Tuyệt đối thông minh. Có điều chị giỏi từ xưa giờ rồi.

- Sao gì cũng có mặt chị trong đó vậy?

Thương Liên ghét bỏ nhìn cô, Minh Anh hướng nàng cười nói như chuyện đương nhiên. Cô tung hoành ở đây hơn 7 năm ngóc ngách ngõ hẻm rõ như lòng bàn tay.

- Thì mới nói chị ở đây là trùm. Tới rồi, lấy tay ấn nhẹ thấy mềm mềm là hái được rồi, nhớ bẻ luôn cuống không là mủ bám đầy tay, chị sẽ chỉ em cách ăn sau. Giờ mạnh ai nấy hái.

Thương Liên lần đầu hái trái chín cây, vui thích không thôi. Nhìn trái căng tròn, bóng lưỡng, xanh tươi mơn mỡn thích mắt vô cùng, nhìn mấy trái vú sữa đáng yêu như vậy nàng thật không muốn hái. Nhưng để lâu lại hư, thôi thì không để lãng phí tài nguyên nàng đành nén đau thương mà hái vậy.

Chăm chú lựa chọn nàng tuyển được một trái, quay lại liền không thấy người kia đâu. Nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng, hoảng hốt vừa muốn gọi cô thì bị thứ gì đó ở trên cao rơi trúng đầu, ngước lên tìm thủ phạm thì thấy cô đang ngồi vắt vẻo trên tán cây ngó xuống nhìn nàng.

- Chị leo lên đó khi nào? Sao không rủ em?

- Em leo cây? Cho chị xin, Thương tộc nhà em, nhất là ba em mà biết, chị chắc chắn không có cơm ăn.

- Ba em đâu có ở đây, giờ một là chị xuống với em, hai là em lên với chị. Chị chọn đi.

Nói giỡn, để cô leo lên lỡ té hay bị trày tay bầm chân gì đó, không chỉ bị Thương tộc ghét bỏ, trong lòng cô cũng không chịu nổi khi thấy làn da kia chịu thương tổn.

- Xuống thì xuống, sợ em chắc.

Minh Anh như dân nhà nghề chớp mắt chân đã chạm đất, miệng ngậm cuống của trái vú sữa cô nhìn trúng thu lại trên tay.

BH - HĐ - NP - Minh Vương Gia KíNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ