Chương 5

3.1K 172 3
                                    

Ăn cơm xong thím ba khăng khăng không cho cô xuống giúp rửa chén, bảo dẫn Thương Liên đi chơi cho biết thôn quê ra sao.

Minh Anh vào trong buồng thay quần áo thành đồ thể thao, rồi đi ra đưa cho Thương Liên đôi dép quai ngang cùng bộ đồ mà thím ba mới may cho cô. Thím ba thấy cô ở đây chỉ có mấy bộ đồ thể thao nên để tâm may cho cô bộ đồ "nhà quê" cho có với người ta.

- Bộ này thím ba mới may xong, chị chưa kịp mặc, bất quá thấy em thiếu thốn nên nhận lấy đi, đừng ngại.

- Nay chị muốn chết phải không? Mà thay ở đâu?

Nàng nhìn cô cười xấu xa liền có dự cảm không tốt như đưa dê vào miệng cọp.

- Đi theo chị.

Phía sau nhà có cái nhà nhỏ bằng lá, trên trống dưới trống cũng không có nóc, lợp lá bao xung quanh che chắn từ mắt cá đến mang tai của nàng. Chỉ cần có ai đến sát lại nhìn vào liền thấy hết, cái này nhà tắm nàng cảm thấy không dám dùng.

Thấy nàng phân vân, cô thêm lần nữa làm hướng dẫn viên du lịch nhà vườn đứng ra thuyết phục nàng.

- Ở đây ít ai xây nhà tắm, muốn gì nhảy ùm xuống sông lặn lội đã đời rồi lên thay đồ. Cái nhà tắm này là một trong ba cái tồn tại trong thôn, còn là sạch sẽ nhất, bên trong lu nước mưa không phải nước sông đâu đừng lo. Đồ thay ra vắt lên vách. Chúng ta đi một vòng về rồi mặc lại.

- Nhưng mà... em...

- Chị ở gần đây canh cho em, không phải sợ.

- Thật?

- Thật, hứa danh dự.

Minh Anh thật là đứng trên gò đất gần đó canh cho Thương Liên, có điều cô đứng ở nơi đắc địa cộng với chiều cao vượt bậc. Bình thường người trong kẻ ngoài ở chỗ xa như vậy chỉ thấy được từ đôi mắt trở lên, nhưng ở vị trí của Minh Anh thì lại khác. Mái tóc dài tuỳ ý búi cao khiến một số sợi tóc vô tình vươn trên bờ vai trần trắng mịn, xương quai xanh càng thêm mê người khi lưu lại vài điểm nước, môi hồng khẽ mím, một phần của bộ ngực sữa căng tròn đầy sức sống phơi bày trước mắt cô. Động tác tắm rửa bình thường giờ này không khác mị thái kích tình cực điểm, khiến lòng cô rạo rực cả lên.

Thương Liên dần cảm thấy cái nhà tắm này có chỗ tốt, mát mẻ trong lành không khí bao quanh cùng làn nước mát lạnh đúng chất đến từ thiên nhiên chảy dọc thân thể khiến nàng vô cùng sảng khoái. Chỉ là quá lộ thiên, nàng nghĩ có thế gia nào cưỡi trực thăng đi ngang nhìn xuống chắc nàng chỉ có nước độn thổ mà trốn mất. Nhìn người không xa cứ chăm chăm nhìn nàng, nàng chính là muốn cô canh người cho nàng chứ không phải canh người nàng.

- Minh Anh, chị canh ai?

- Canh em... à, không phải. Canh người ta cho em.

Liếc người kia một cái rồi tiếp tục hưởng thụ cuộc vui mây nước, đến khi nàng tắm xong kiếm quanh cái khăn lúc đầu vắt ở đây, như thế nào không thấy nữa.

BH - HĐ - NP - Minh Vương Gia KíNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ