Chương 17

2.3K 151 7
                                    

Thời gian trôi qua chớp mắt đã 20 phút, để mọi người trong sảnh thở dài chán nản, Lục tiểu thư trốn ở đâu mà bọn hắn như lật tung cả sảnh vẫn không tìm được. Lục lão phu nhân nhìn tôn nữ vẫn còn trong lòng Minh Anh nũng nịu, đong đưa thì bà thật hết cách với nàng. Đành lên tiếng gọi nàng trở lại.

- Đã hết thời gian trò chơi kết thúc! Đáng tiếc không ai tìm được nàng, Tiểu Nhược con nên lộ diện rồi.

- Em đi nha, chút lại đến tìm chị.

- Nhớ gọi người thay cho chị bình trà, chị hết trà là thật.

Nàng tưởng cô níu nàng lại vì có chuyện quan trọng gì thì ra lại là trà, nàng nheo mắt trên bàn tay nắm tay mình nhéo một cái rồi rời đi. Cô xoa xoa mu bàn tay, nhớ lại ánh mắt của nàng khẽ rùng mình. Yêu tinh này muốn ăn thịt người có ai tới cứu cô được.

Ái Nhược đến giữa sảnh tháo đi lớp mặt nạ để lộ dung mạo mà bất kì ai nhìn vào cũng liên tưởng đến nhân vật truyền thuyết Tô Đắc Kỷ. Nàng nghiêng người hướng tất cả mọi người trong sảnh nở nụ cười hối lỗi.

- Tiểu nữ để mọi người phải đợi, thật xin lỗi.

- Lục tiểu thư quá lời, đợi một đại mỹ nhân như tiểu thư dù là cả đời cũng là ít.

Hư Hàm bộ mặt mê gái lên tiếng, trong mặt chứa đầy dục vọng hệt đa số nam nhân trong sảnh. Ái Nhược, điềm đạm xả giao trả lời hắn đối với những ánh mắt cử chỉ dung tục kia nàng từ lâu đã không để vào lòng.

- Hư tiên sinh quá lời! Mời mọi người hưởng thức các tiết mục tiếp theo do chính tiểu nữ lựa chọn để mua vui cho bữa tiệc. Mong các vị yêu thích.

Tiếng vỗ tay hưởng ứng như sóng trào vang dội cả đại sảnh, Minh Anh ăn yaout trái cây nhiệt đới bị bọn họ làm ồn đến mày đều nhăn lại. Ái Nhược bước vào trong để một nam thanh niên trẻ tuổi lên sân khấu, nhìn hắn bên ngoài thư sinh không ngờ giọng hát lại đầy nội lực, âm trầm sâu lắng, lúc này mài của cô mới giãn ra, với tay lấy bánh kem việt quốc, mâm xôi đen lại bắt đầu ăn.

- Chị Đại, thì ra chị trốn ở đây ăn một mình. Làm em tìm chị nãy giờ.

- Cậu không đi tìm Lục tiểu thư, tìm tôi làm gì?

- Em tìm cả hai người, he he.

Vĩnh Công lúng túng gãi đầu, bị Minh Anh nói trúng tim đen. Cô không để ý hắn ngượng ngùng nhìn bàn thức ăn ngoài kia dò hỏi.

- Ngoài kia có món mặn nào không?

- Ơ! Tất nhiên có rồi.

"Tiểu yêu tinh! Là do em bày trò, tối nay em biết tay chị". Cô trong lòng ghi thù, chỉnh lại trang phục.

- Đi! Tôi với cậu đi ăn thịt.

Vĩnh Công nhìn chồng dĩa trên bàn cảm thán sức ăn của cô, mà cô ăn như vậy sao không thấy biến tướng. Quả thật là một thần kì. Minh Anh nhìn dĩa hào sống, cô không ngần ngại lấy đi 10 con vắt chút chanh lên trên, ăn xong liền món bò sống, bò tái, nghêu, vẹm, sò. Vĩnh Công bên cạnh không khỏi trố mắt nhìn cô ăn toàn những món tốt cho vận động hữu ái.

BH - HĐ - NP - Minh Vương Gia KíNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ