Chương 34: Mối tình đầu không hoàn hảo

65 4 0
                                    


Huỳnh Nhân Mã và Huỳnh Kim Ngưu đã từng rất hạnh phúc. Hai chị em cậu có mọi thứ, dường như là tất cả. Có gia đình hoàn hảo, có sự yêu thương chiều chuộng mà ai cũng ngưỡng mộ. Cậu đã nghĩ, thật tốt, ước gì mình sẽ mãi thế này.

Để rồi đùng một cái, Nhân Mã mất tất cả.

Đó là một tai nạn. Ông tài xế xe tải vì ngủ gật mà đụng phải xe của ba mẹ cậu đang đi trên đường.

Mọi thứ ập đến nhanh tới nỗi cậu còn chưa hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Đến khi Nhân Mã nhận ra, đó là lúc cậu được Kim Ngưu ôm chầm lấy trong khi cô khóc nức nở trước phần mộ ba mẹ.

Kể từ ngày đó, Nhân Mã thật sự cảm thấy bản thân như đã chết đi. Cậu mất gần như mọi thứ chỉ trong một đêm, và từ một thằng nhóc được nuông chiều, Nhân Mã phải nai lưng ra làm thêm đủ mọi nơi cùng chị gái để xoay sở cho cuộc sống.

Hai chị em cậu đều không muốn dựa dẫm vào họ hàng.

Bởi vì họ chẳng tốt như vẻ bề ngoài của họ đâu.

Nhân Mã vẫn cười, vẫn đùa nghịch như chẳng có gì, nhưng đồng thời, cũng chính cậu luôn tự thu mình vào vỏ ốc do bản thân tạo ra. Từ năm cấp một đến cấp hai, có một thằng nhóc dù thân thiện hoạt bát nhưng một người bạn cũng chẳng có, đó chính là Nhân Mã.

Dần dần, khi được chung lớp với Sư Tử và Ma Kết, Nhân Mã mới thân thiết hơn với hai người họ. Một cô gái nghịch ngợm liên mồm và một thằng cụ non cứ mở miệng là càm ràm nhăn nhó.

Một cặp bạn thân trái ngược đến buồn cười, nhưng khắng khít đến mức khiến cậu ganh tỵ. Chưa bao giờ cãi nhau, cứ như thể tụi nó sẵn sàng vì nhau mà hy sinh mọi thứ.

Bấy nhiêu là quá đủ, Nhân Mã thật sự đã nghĩ như vậy. Cậu không cần ai nữa, chỉ cần có Sư Tử và Ma Kết là bạn, đặc biệt chỉ cần mỗi Kim Ngưu là người thân duy nhất.

Vậy mà chẳng hiểu sao, suy nghĩ của cậu nãy giờ cứ tập trung vào một người. Kể cả khi Nhân Mã muốn quên đi, nó lại xuất hiện trong đầu cậu.

Hình ảnh khi cô gái vốn đanh đá mạnh mẽ đó khóc nấc lên.

Nhân Mã chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi.


***


Châu Bảo Bình vốn xuất thân từ một gia đình có truyền thống lâu đời về thể thao. Ông nội quá cố từng là vận động viên bóng rổ nổi tiếng, ba và mẹ là võ sư, nhà cô thậm chí còn có cả một võ đường riêng. Chẳng biết đó có phải lý do hay không, Bảo Bình từ khi sinh ra đã mang thể lực hơn người.

Đứa trẻ này có một tài năng thể thao thiên bẩm, thật hiếm gặp. Đó là một trong những lời khen mà cô luôn nghe thấy lúc nhỏ.

Bảo Bình không ghét nó, bản thân cô cũng rất thích thể thao. Cô có thể đánh võ, có thể chơi bóng đá, thành thạo cả bóng chuyền và sức dẻo dai gần như tuyệt đối. Đương nhiên, trong tất cả thì Bảo Bình yêu nhất bóng rổ, môn thể thao mà ông nội đã dạy cho cô.

Mình thích bóng rổ vì đó là môn ông nội hay chơi, Bảo Bình thừa nhận cô đã luôn nghĩ như vậy.

Tuy nhiên suy nghĩ ấy đã bị thay đổi hoàn toàn. Cô chợt nhận ra, đó không phải lý do duy nhất khiến cô yêu bóng rổ.

Hiện tại là giờ sinh hoạt câu lạc bộ, và Bảo Bình vẫn đang ở sân sau của trường. Không phải cô quên, cô chỉ là muốn được yên tĩnh suy nghĩ một lúc.

Ngồi ngược lại chiếc ghế đá trong sân, hai chân thò ra sau, Bảo Bình đặt cầm lên lưng đá mà ngó mắt nhìn lên bầu trời một cách chán chường.

Một lon coca từ đâu đưa ra ve vẩy trước mắt Bảo Bình, khiến cô vì thắc mắc mà ngửa cổ xem thử. Ánh nhìn tinh anh nhanh chóng chuyển sang khinh thường, Bảo Bình bĩu môi và giật lấy lon nước kia.

"Đi đâu mà ra đây?"

"Này, hình như chị không phải người nên hỏi câu đó đâu! Là tôi! Tôi đó!!"

Nhận thấy Bảo Bình không hề bận tâm tới lời nói hay sự khó chịu của mình, Nhân Mã hừ mũi bực bội. Tay mở lon nước của mình, cậu hậm hực ngồi xuống cạnh cô, lưng dựa vào lưng đá nhìn bâng quơ uống một hớp.

"Đang sinh hoạt mà!"

"Chị có quyền nói câu đó chắc!?"

Trả treo, Bảo Bình thầm nhủ. Nhưng tâm trạng không tốt, cô cũng không muốn chấp nhất. Đến cả chuyện Nhân Mã ngồi cạnh mình, cô còn chẳng để tâm.

Đột nhiên, Bảo Bình khẽ giật thót một cái, mắt nhanh nhảu mới vài cái.

"Ê, nhóc!"

Ánh mắt khinh bỉ của Nhân Mã rõ ràng đã kiềm nén để không lên tiếng phản bác.

"Cậu đã nói chuyện hôm đó cho bất kì ai hay chưa? Mau trả lời tôi!!"

Mày nhướng lên nhìn vẻ mặt sốt sắng sợ sệt trước mặt, Nhân Mã nhếch khoé môi cười nửa miệng. Đến tận khi cô bắt đầu tím tái mặt mày vì giận, cậu mới bật cười ha hả.

"Điên! Tôi có nhiều chuyện như chị đâu!!"

Bảo Bình tự nhiên muốn giết người.

"Ê, rảnh không?"

Tay lau nước mắt vì cười quá nhiều, Nhân Mã đáp lại bằng giọng nghi hoặc.

"Nếu tôi không rảnh, tôi đâu ở đây tán phét với chị! Chạm dây hả?"

Giờ thì cô chính thức muốn dùng chính đôi tay này giết chết tên nhóc hỗn xược Huỳnh Nhân Mã. Thằng nhóc đó sống đúng là chật đất, đúng là chỉ tổ hao phí tài sản nhân loại. Chi bằng giết quách đi cho xong.

Hừ!

Nhưng mà, vậy kể ra lại tốt.

"Vậy không phiền nghe tôi kể chuyện chứ?"

Bảo Bình trước mắt Nhân Mã chợt nở nụ cười hiền lành, vừa dịu dàng khó tả vừa man mác tia buồn phảng phất. Cậu không tài nào giải thích được, chỉ biết bản thân gần như bị cuốn hút.

***

Đó là câu chuyện của một năm trước.

Châu Bảo Bình dù hoạt bát và năng động, cô chẳng khác nào một đứa bé rụt rè tại môi trường quá mới mẻ ở trường phổ thông.

Khắp nơi chỉ toàn người là người, Bảo Bình đến một ma cũng chẳng hề quen biết. Trong khi người ta bắt chuyện với nhau vui vẻ, cô vẫn còn sợ sệt đứng chờ Xử Nữ - người duy nhất là động lực cho Bảo Bình học tại đây.

Bạn thân cô có vẻ đến muộn.

Đứng trước cổng trường, hai bàn tay nắm chặt hai quai đeo balo, Bảo Bình mắt hết nhìn chỗ nọ lại lia chỗ kia. Nhìn người ta thân thiết cười đùa, cô lại thấy tủi thân, một chút xíu thôi.

Bảo Bình không phải không giỏi giao tiếp, nhưng cô lại rất sợ tiếng nói của mình không được người khác chú ý.

Môi mím lại, cả hai bàn tay cũng siết chặt hơn. Bảo Bình chợt nhận ra mọi người đang dần di chuyển đến sân trong bắt đầu lễ khai giảng.

Xử Nữ, cậu tới mau đi mà!!

[ 12 Chòm Sao ] Mưa Ngâu Màu NắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ