Chương 60: Đi Tham Quan

51 4 0
                                    


Đối với Khương Ngư Nhân mà nói, cô có lẽ vừa hận vừa quý Lâm Sư Tử, mặc dù hận có thể nhiều hơn, cô nghĩ vậy.

Vì ba cô - người thân duy nhất mà Ngư Nhân còn - thường xuyên bận bịu công việc của tập đoàn mà bỏ bê cô ở nhà với gia nhân, Ngư Nhân trong một lần đi dạo với quản gia chợt nhìn thấy một cây đàn dương cầm, từ đó sinh ra sự yêu thích mãnh liệt với loại nhạc cụ này. Nhờ tài năng và sự thông minh vốn có, Ngư Nhân qua bàn tay của gia sư riêng càng thêm giỏi giang tiến bộ.

Tuy nhiên, Khương Ngư Nhân vốn là một cô gái khá nhút nhát và thụ động. Tại cuộc thi dương cầm dành cho học sinh, trong khi bao nhiêu bạn khác vui vẻ nói chuyện thân thiết, Ngư Nhân chỉ biết thu mình một góc và tay cầm chặt bản nhạc phổ.

Người đầu tiên và cũng là duy nhất bắt chuyện cùng cô chính là Lâm Sư Tử. Khi Ngư Nhân còn đang lúng túng và bối rối, cô gái ấy đã đưa ra trước mặt cô một chai nước suối kèm theo nụ cười toả nắng gần gũi.

"Cho cậu! Không nên căng thẳng quá, cậu có thể thư giãn một chút đó ~"

Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, làn da trắng nõn nà, nhất là đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp. Trong phút chốc, Ngư Nhân hoàn toàn bị thu hút. Phải mất một lúc lâu cô mới có thể sực tỉnh và nhận lấy chai nước từ tay Sư Tử.

Đó là lần gặp gỡ đầu tiên giữa cô và cô ta. Đã từng có một thời gian, trong lòng Ngư Nhân gần như ngưỡng mộ và sùng bái Sư Tử vô điều kiện, thậm chí có thể làm bất cứ điều gì để khiến cô ấy vui. Đối với cô, Sư Tử là người bạn thân duy nhất và quý giá nhất.

Nhưng, Ngư Nhân đã nhầm. Bởi vì cô quá cô đơn nên mới đặt lòng tin của mình nơi Sư Tử, để rồi chỉ nhận lại toàn bộ sự nhục nhã và buồn tủi của việc bị phản bội.

"Ngư Nhân! Cậu đang suy nghĩ gì thế?"

Khương Ngư Nhân khẽ giật mình, mắt chớp vài cái rồi vui vẻ quay sang mấy cô bạn đang ngồi xung quanh mình, miệng như thường lệ nở nụ cười thân thiện. Tạm dẹp mớ suy nghĩ vẩn vơ của mình sang bên, cô cùng bạn mình rôm rả trò chuyện.

"Lớp trưởng hai lớp có thể giúp thầy điểm danh thành viên lớp mình không?"

Thầy chủ nhiệm của lớp 10-3 với vai trò hiện tại là người giám sát vỗ tay vài cái rồi đưa mắt nhìn xung quanh chiếc xe buýt.

Sau khi kì thi cuối năm diễn ra, trường phổ thông đã tổ chức cho học sinh đi tham quan. Mỗi xe buýt gồm hai lớp, được sắp xếp dựa vào số nhóm ở hội thao đợt trước. Vì vậy, nhóm sáu bao gồm lớp 10-3 và lớp 11-2 được xếp cùng một xe.

"Nói gì thì nói, trường mình sao lại tổ chức đi về vùng làng quê nhỉ?"

Bạch Dương mắt lơ đễnh nhìn theo Ma Kết đang đi đi lại lại khắp xe để điểm danh sĩ số, vừa cười vừa nói bâng quơ. Không phải là cô kì thị hay khó chịu gì về chuyện về nông thôn, chỉ là có đôi chút thắc mắc.

Rõ ràng trường này theo tiêu chuẩn quốc tế còn gì.

"Quê thì có gì không tốt! Quen với thành thị như mấy cậu, nên về quê một chuyến cho thanh thản đi!" "Ý gì đó hả tên kia!"

Cái túi xách nhỏ đựng đồ linh tinh của Bạch Dương lập tức đánh thẳng vào khuôn mặt Nhân Mã vừa chồm lên từ ghế đằng sau, hoàn toàn không có chút thương tiếc nào.

"Được lắm Dương, đánh cho chị! Đánh tiếp cho chị!"

"Ê cái bà kia!!"

Mặc kệ sự giận dữ xung thiên của Nhân Mã, Bảo Bình ngồi phía ngoài dãy ghế bên kia thản nhiên hất mặt một cái, miệng còn nhếch lên một cách đầy thách thức. Cô thích thú lè lưỡi trêu tức cậu nhóc.

"Bởi ta nói, yêu nhau lắm cắn nhau đau mà ~"

"Phải đó! Phải đó!"

Song Tử và Sư Tử cơ bản là bạn cùng bàn trong suốt nguyên một năm học, tính cách tăng động theo đó truyền từ đứa này sang đứa kia, kể cả một cô gái đã từng rất chín chắn như Song Tử. Một ngồi cạnh Bạch Dương, một ngồi cạnh Kim Ngưu, hai dãy ghế khác nhau mà vẫn rướn miệng sang trêu tức Nhân Mã cậu.

"Chị hai, chị coi lại bạn thân của chị đi! Còn Sư, cậu phản bội tớ!!"

Nhưng Kim Ngưu bây giờ đang cùng Thiên Yết nói chuyện điện thoại rồi còn đâu.

"Ngưu, anh ấy tới chưa?"

"Cậu ấy bảo đang trên đường tới, cùng với Thiên Bình nữa!"

Chết tiệt, đừng có thấy cậu hiền mà làm tới nha!

"Mày ồn kinh dị luôn đó Mã! Câm đi!"

Cái giọng ra lệnh như bề trên này Nhân Mã dù đang giận đến run người cũng nhận ra ngay. Điều duy nhất khiến cậu hận là không thể quay sang giết chết thằng bạn ngồi bên cạnh mình.

"Mày có phải bạn tao không vậy Ngư?"

"Đương nhiên là không. Tao là bạn mày bao giờ?"

Sau câu trả lời đầy phũ phàng mà đến một giây nhìn sang Nhân Mã cũng không có, Song Ngư lại lấy tai nghe trong túi gắn vào điện thoại rồi đeo vào tai mình, hoàn toàn bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Một vài giây im lặng trôi qua, cho đến khi một đám ngồi phía trên đột nhiên rộ lên hàng loạt tiếng cười.

"Chết chưa!"

"Tội nghiệp, cô đơn sinh hoang tưởng!"

Xử Nữ đã im lặng thì thôi, đến khi đã nói rồi thì câu nào chất lừ câu đó, không tài nào phản bác được, một phần có lẽ cũng do cô đang bực vì phải thay tên lớp trưởng khốn kiếp vô trách nhiệm đến giờ vẫn chưa thấy mặt thấy mũi đâu đi điểm danh sĩ số lớp.

Bạch Dương tay lau nhẹ nước nơi khoé mắt vì cười nhiều, đến bây giờ mới quay sang Sư Tử ngồi cạnh. Vừa định nói gì đó, cô lại nhìn thấy cô bạn thân thiết của mình đang cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó. Không khó chịu, nhưng không hẳn là thoải mái, Bạch Dương hơi nghiêng đầu.

[ 12 Chòm Sao ] Mưa Ngâu Màu NắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ