Chương 23: Trang trí xong đem tặng

185 21 6
                                    

Trong lúc ngủ, tôi đã mơ một giấc mơ hiếm có, khi trước giờ do dùng thuộc tăng sức mạnh sẽ không có khả năng xuất hiện giấc mơ. Đó không phải là một giấc mơ đẹp đẽ gì, mà là một ác mộng khi thấy mình đang mặc một chiếc váy cưới và được Zettaz ôm vào trong lòng!

Tôi đã bật dậy khỏi chỗ nằm ngay lập tức, rồi chạy đi ngay thay đồ mà khỏi cần Eliot bế mình đi như mọi ngày. Hắn cũng tỏ ra mộ bộ ngây ngẩn với chuyện đó. Xong xuôi, tôi liền vội vã chạy xuống gặp papa, phàn nàn với ông những chuyện từ hôm qua đến giờ, kể cả những chuyện Zettaz nói lúc trong game nữa.

Nhưng mặc kệ tôi có nói như thế nào, ông cũng chỉ mỉm cười gật đầu mà cười nói, anh Zettaz chỉ là đang doạ tôi mà thôi. Và dù ông có nói vậy, tôi vẫn không cảm thấy vui chút nào cả, bởi vì rõ ràng ông không có ý định quở trách anh ta!

Chính vì chuyện đó, tôi đã dùng buổi sáng của mình trong tâm trạng không mấy vui vẻ. Đôi mắt cứ liên tục nhìn vào cha mình, lâu lâu có đề cập đến vấn đề việc kết hôn, nhưng ông lại ngay lập tức lược bỏ nó, mà không hề nghe tôi gì cả. Nó thực sự đáng ghét!

- Con no rồi!

Tôi tức giận, hôm nay không chào hỏi gì hết, tôi lập tức rời khỏi phòng ăn bỏ papa luôn!

Và khi tôi rời phòng ăn, cũng chỉ nghe một giọng cười phát ra từ trong đó. Điều đó càng khiến tôi tức hơn, nhưng hơn vậy chính là sự mệt mỏi về tương lai của mình.

Có lẽ, lúc đầu tôi đã cố chóng cự chuyện này một cách gay gắt. Nhưng giờ, sau bao nhiều năm bị hai người đùa bỡn, tôi không hiểu sao bắt đầu sinh ra một cảm giác cam chịu. Nó đúng thật đáng sợ!

Ngay khi bị cảm giác này xâm chiếm tâm trí, tôi vội lắc đầu bình tĩnh lại. Tự khuyên chính mình, mình có thể vượt qua được. Không sao cả, lúc này tôi vẫn còn nhỏ, vẫn còn thời gian để suy nghĩ con đường phía trước nên đi thế nào.

Nhưng mà đợi chút...nghĩ lại thì cũng thật đáng sợ, papa cho tôi mười năm, nhưng mà nhìn lại những gì tôi đang nói. Tôi đang còn nhỏ, vậy khi nào tôi sẽ lớn? Bao lâu tôi sẽ có thể tự lập để vượt qua được chuyện hôn nhân định đoạt này?

Nếu như tôi nhớ không lầm, ở thế giới trước kia thì có lẽ là 20
tuổi...nhưng...nhưng đó không phải là cái tuổi tôi sẽ bị ép gả cho anh Zettaz sao!? Trời ạ! Sao hồi đó tôi ngây thơ như vậy!? Đây không phải thoả thuận! Mà ngay từ đầu, tôi đã bị papa tính kế rồi.

Sẽ không có cái mười năm nào ở đây cả, chỉ có mười năm sau con chắc chắn sẽ lấy Zettaz mà thôi!

Tôi có cảm giác hơi choáng váng. Ra khỏi phòng ăn, tôi định ra vườn để chơi một chút, thì lúc này, một tin nhắn được gửi đến DiN(siêu máy tính tích hợp đủ thứ...) của tôi. Nó làm cho giật hết cả mình vì đến từ anh Zettaz.

Khi mở ra, tôi mới run lên vì nhớ lại lời hứa hôm qua, mà chỉ chút nữa đã bị giấc ngủ rồi sự tức giận của tôi với papa làm quên mất. Phải rồi, tôi hôm nay sẽ có một buổi hẹn hò cũng với anh ta. Tôi nghĩ đây cũng phải là quên, mà chính là một chế độ tôi tập luyện cho não mình, nếu có chuyện gì liên quan đến anh ta thì hãy quên đi nhanh nhất có thể, mà ra.

Thế giới máy mócNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ