Chapter 124

820 45 12
                                    

Mấy tuần gần đây ông Thiên Minh rất hay ở lại nhà thờ đọc kinh và ăn cơm cùng Cha và các sơ, nguyện vọng của ông là những ngày cuối đời sẽ được ở bên Chúa, tịnh tâm rửa tội cùng Ngài để tâm hồn thanh thản và dễ chịu hơn. Những ngày ông muốn ở thì Thiên Bình đều ở lại cùng ông và hôm nay cũng vậy, sau khi đọc kinh trong nhà nguyện ông Thiên Minh cùng Cha và các sơ quay quần cùng ăn tối, Thiên Bình không ăn nên ra ngoài đi dạo quanh nhà thờ, anh dừng chân ở vườn hoa nhỏ rồi ngồi xuống một cái ghế đá bắt đầu ngắm nhìn những chậu hoa rồi thả hồn theo mây gió cùng những suy nghĩ không rõ ràng của bản thân, sau cùng là thiếp đi lúc nào cũng không biết.

Nhưng dù có đang ngủ thì anh vẫn có thể cảm nhận được xung quanh, anh nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ đang tiến lại gần mình, theo phản xạ Thiên Bình liền mở mắt bật người dậy nhưng có lẽ anh làm cho người ta hoảng sợ ngược lại, trước mặt anh không ai xa lạ cả mà chính là Song Tử, cô đang cầm một cái áo khoác chuẩn bị đắp lên cho anh, thấy anh tỉnh dậy với ánh mắt như chuẩn bị tàn sát ai đó, mặc dù Song Tử biết đó đã là thói quen của Thiên Bình nhưng cô vẫn không thể giấu nổi sự sợ hãi của mình, cô ngại ngùng vừa lắp bắp giải thích, "em... em thấy anh ngủ quên mà trời lạnh nên em tính khoác áo cho anh thôi."

Nhận ra mình có hơi đề phòng quá đáng, Thiên Bình thu ánh mắt lại, quay về với trạng thái ôn nhu mà anh luôn đặc biệt dành riêng với Song Tử, Thiên Bình nhích người qua một bên chưa một phần ghế cho Song Tử, "ngồi xuống đi."

Cô ngồi xuống cạnh anh, cả hai cũng không nói gì với nhau, không khí trở nên ngượng ngùng và có chút nghẹt thở, cũng đã lâu rồi cả hai mới gần nhau như thế, tuy dạo này đến nhà thờ thường xuyên và ở lại nhiều đêm tất nhiên sẽ chạm mặt nhau nhiều nhưng cả hai chỉ nói vài câu hỏi thăm bình thường rồi việc ai nấy làm, Song Tử luôn muốn lại gần Thiên Bình nhưng xung quanh anh như có một bước tường ngăn cách người khác tiếp xúc với mình, thấy điều đó Song Tử chợt nhói lòng nhưng lỗi là do cô, là cô quá hồ đồ và nóng nảy bỏ lại anh, khiến Thiên Bình một cơ hội cũng không có để giải thích, cô vẫn nhớ cái ngày anh nói cô có thể đi, lúc đó ánh mắt anh nhìn cô đầy bất lực, chưa bao giờ cô thấy ánh mắt đó, bất lực, đau thương và tuyệt vọng, anh có nhiều điều muốn nói nhưng cô không muốn nghe và đó là cách duy nhất anh có thể làm lúc đó. Khi đó quá nhiều chuyện xảy ra khiến Song Tử rơi vào trạng thái lo sợ và nghi ngờ, cô làm những hành động mà mãi về sau này khi bản thân bình tĩnh lại thì tất cả còn lại chỉ là hối hận, cô không có tư cách nói yêu anh, anh đã làm tất cả vì cô, yêu thương và lo lắng cho cô nhưng còn cô thì sao? Chỉ vì ghen tuông mà bỏ lại anh để tìm một bình yên viễn vong cho bản thân, cô đã quá ích kỷ đối với Thiên Bình nhưng anh chưa một lần trách cô hoặc là cô không xứng đáng để anh trách hay hận cô nữa. Tất cả lúc này có lẽ anh đã không còn thương một kẻ ích kỷ và ngu ngốc như cô nữa nhưng đó là đúng mà, anh xứng đáng có điều tốt đẹp hơn là yêu một người không học được cách cảm thông và thấu hiểu như cô. Nhiều khi muốn hỏi dạo này anh thế nào? Ăn uống có đúng giờ không? Có chịu đi ngủ sớm hay vẫn luôn thức khuya và uống rượu? Muốn nhắc nhở anh nhiều điều nhưng cô lấy quyền gì mà nói những điều đó? Bạn sao? Không, anh và cô chưa bao giờ là bạn và cũng không thể là bạn được, mọi hình thức quan hệ của hai người bây giờ chỉ còn cách giữa người quen và người dưng một chút nữa thôi, Song Tử đành im lặng coi như mọi thứ đã hết rồi, trong lòng không còn muốn anh nữa nhưng thật ra trái tim cô luôn thổn thức khi thấy anh, luôn nhớ anh, luôn âm thầm đứng một gốc khuất nhìn anh đi lễ rồi ra về, chỉ thế thôi. Tình yêu không khổ sở nhưng chính con người làm cho nó trở nên khổ sở và cô đang như thế, chính cô tổn thương anh sau đó là tự dày vò bản thân mình như một con ngốc rảnh rỗi sinh chuyện mà thôi.

(12 chòm sao) Số phậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ