Khuôn mặt kia chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng để miêu tả.
Về khuôn mặt thì... trông như một bà lão sống hơn 300 năm, mà còn xấu dần theo thời gian.
Nói thế này đi, Phong Bất Giác cũng không đành lòng bình luận khuôn mặt này, bởi vì những lời hiện lên trong đầu hắn đều rất ác ý, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng: "Như hiện trường một vụ tai nạn giao thông cực kỳ thảm khốc..." Hắn mở to hai mắt nhìn, lắc đầu: "Làm ta không đành lòng dời mắt a."
Thiết lập chủ nhân của khuôn mặt đằng sau cái cây rõ ràng thuộc về khoảng "quái vật", ngay từ đầu đã bị hệ thống thiết lập thành tồn tại đối địch với người chơi cho nên sẽ không quan tâm đến mấy lời người chơi nói, như "khoa học viễn tưởng", "thế giới", hay "tai nạn giao thông" từ miệng Phong Bất Giác, cũng sẽ không gây FLAG hay làm thay đổi hành động của quái vật kia.
"Các ngươi... đang tìm 'Tàng Linh Tự'?" Khuôn mặt quái vật kia hỏi. (Hckt: Tàng (藏) có nghĩa ẩn hoặc chứa; Linh (铃) nghĩa là chuông; Tự (寺) là chùa)
"Đúng vậy." Phong Bất Giác lập tức trả lời.
Tự Vũ liếc mắt về phía Phong Bất Giác, thật sự tâm phục khẩu phục, thầm nghĩ: Rõ là chỉ mới nghe cái tên "Tàng Linh Tự" được hai giây, lại có thể trả lời không ngần ngại chút nào, vẻ mặt lại không có chút dấu hiệu nói dối nào...
"Hahaha..." Khuôn mặt mỉm cười, từ sau thân cây vang lên tiếng chuông leng keng... leng keng....
"Không có chuông lục lạc thì sao các ngươi tìm được?" Cánh tay của khuôn mặt giơ lên từ sau thân cây. Lúc này có thể thấy được bà ta mặc một bộ đồ vải màu trắng rất bình thường. Từ phần tay áo lộ ra, y phục của bà ta ngược lại rất sạch sẽ gọn gàng.
Trong tưởng tượng của Phong Bất Giác, 80% là cánh tay người trước mắt sẽ như xác ướp thối rữa quấn băng vải, không ngờ nó lại như thế này. Nhưng hắn cũng không dây dưa về vấn đề này quá lâu, bởi vì ánh mắt hắn lập tức đã bị hấp dẫn bởi chuông lục lạc trong tay đối phương.
Đó là một chiếc chuông nhỏ có thể cầm trong lòng bàn tay, toàn bộ màu bạc, ánh nắng xuyên qua khe hở gữa rừng cây chiếu vào quả chuông, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
"Có chuông này của ngươi là có thể tìm được Tàng Linh tự sao?" Phong Bất Giác hỏi.
"Đúng vậy, phải cầm chuông mới có thể tìm được cửa chùa." Khuôn mặt trả lời, "Có muốn không?"
"Cái gì? Nói vậy nghĩa là ngươi có thể đưa cho ta?" Phong Bất Giác lại nói.
"Có thể, hahaha..." khuôn mặt kia mỉm cười, trông còn đáng sợ hơn lúc không cười: "Lại đây, ta sẽ đưa cho ngươi."
"Hahaha... Được rồi." Phong Bất Giác mang khuôn mặt tươi cười mà lấy ra từ trong bọc hành lý một chiếc ghế đẩu...
Khuôn mặt kia không có phản ứng gì, khả năng cao bà ta nhất thời không nhận ra thứ đối phương lấy ra là một món vũ khí. Đợi Phong Bất Giác tới gần bà ta khoảng 3m, bà ta mới dường như thấy có gì đó không ổn mà hỏi: "Chờ đã... Ngươi đang cầm cái gì?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Đường Kinh Hãi (Quyển 2)
Mystery / ThrillerPhần tiếp theo của bộ truyện mình dịch. Nếu ai chưa đọc phần trước là "Thiên Đường Kinh Hãi (Quyển 1)" cũng do mình dịch trên đây, mình khuyến khích đọc xong bên đó trước. Tuy đây là bản dịch phi lợi nhuận, mình mong ai copy truyện qua chỗ khác thì...