Sau khi nhóm Phong Bất Giác theo Lâm Thường lên tầng hai, trò hay buổi sáng này mới xem như hạ màn. Tuy nhiên, thảo luận giữa các nhân sĩ giang hồ sẽ không dừng lại ở đó. Cách xuất hiện của Phong Bất Giác là hoàn toàn kinh thế hãi tục, thậm chí có thể nói, trong một khoản thời gian ngắn, hắn đã làm cho đám nhân sĩ võ lâm quên mất mục đích ban đầu khi tới trấn Thương Linh.
Phong Bất Giác là ai? Rốt cuộc hắn luyện võ công gì? Làm thế nào một người ở tuổi đôi mươi lại có công lực thần sầu như vậy? Lều trà Kiếm Mẻ được thành lập từ khi nào? Liệu đó có thật chỉ là một môn phái nhỏ, hay là có tổ chức lớn nào đó chống lưng? Trừ Phong Bất Giác thì bốn người kia thân thủ như thế nào? Vân vân và mây mây...
Đương nhiên, đến ngày hôm sau, khi các sự kiện lớn liên tiếp phát sinh, cùng với việc thời gian quyết đấu dần đến gần, sự quan tâm của mọi người lại chuyển sang những nơi khác.
Nhưng chuyện này để đó nói sau, bây giờ thì cứ tập trung vào sáng sớm "ngày đầu tiên" đi.
Sau khi bọn Phong Bất Giác được Lâm Thường mời lên lầu, mấy vị Vạn Hà Lâu đang ở dưới thực sự lâm vào tình thế rất xấu hổ, bọn hắn chỉ có thể hậm hực ngồi xuống mà uống rượu giải sầu, không còn nói gì về chuyện vừa rồi.
Công Tôn Càn vốn dĩ muốn hạ nhục đối phương lấy chút thể diện, nhưng không ngờ đối phương lại không hề e ngại mà xuất khẩu cuồng ngôn, sau đó còn bất ngờ lộ ra nội công tuyệt đỉnh khiến mọi người không nói nên lời.
Thỉnh thoảng còn thấy ánh mắt chế giễu từ mấy người ở bàn Bát Phương Lâu khiến Công Tôn Càn cảm thấy thực sự tức giận, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi sảnh nhà trọ.
Khi hắn chuẩn bị lên lầu, Quý Thông liền nói với hắn một câu: "Công Tôn huynh, đừng quên đi xử lý thi thể tên khốn kia, đừng có mà để trong nhà trọ làm ô uế chỗ ở người ta."
"Hừ!" Công Tôn Càn hừ lạnh một tiếng, không đáp lại lời khiêu khích này. Chuyện vừa rồi cũng đã đủ xấu hổ rồi, nhưng cũng là chuyện đã qua. Nếu lúc này lại xảy ra xung đột với Quý Thông thì không khác gì Công Tôn Càn thẹn quá hoá giận, mất phong phạm cao nhân, cho nên hắn chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Vừa lên lầu, Công Tôn Càn liền nói nhỏ với đại đệ tử phía sau: "Chút nữa tranh thủ lúc không ai để ý, dẫn theo mấy sư đệ đem thi thể Vương Ngạo trên núi chôn."
"Vâng, đệ tử tuân lệnh." Đồ đệ của hắn trả lời.
"À." Công Tôn Càn như nghĩ ra gì đó, lại nói thêm một câu: "Nhớ đi từ cửa sau..."
"Vâng... Đệ tử đã hiểu."
...
Nhà trọ mới của Thương Linh này rõ ràng đã được cải tạo và mở rộng, diện tích gấp đôi so với lúc nó bị bỏ hoang nhiều năm trước. Nhà trọ có bốn tầng, cũng có rất nhiều phòng, mỗi tầng cũng phải hơn 50 phòng, được chia thành Thiên, Địa, Nhân, rồi xếp theo Giáp, Ất, Bính...
Tình hình ở Đồi Đồng đã được nhắc tới ở mấy chương trước, do đàm phán bị đình trệ ở Đồi Đồng, cuối cùng, tất cả các nhóm lớn từ các đại môn phái cơ bản đều đi đến trấn Thương Linh qua đường lớn trong cùng một ngày, đến sau khi vào trấn, họ mới phát hiện vấn đề thiếu phòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Đường Kinh Hãi (Quyển 2)
Mistério / SuspensePhần tiếp theo của bộ truyện mình dịch. Nếu ai chưa đọc phần trước là "Thiên Đường Kinh Hãi (Quyển 1)" cũng do mình dịch trên đây, mình khuyến khích đọc xong bên đó trước. Tuy đây là bản dịch phi lợi nhuận, mình mong ai copy truyện qua chỗ khác thì...