Ngay từ hơn 20 năm trước, trong kỷ nguyên của thế hệ Quang Não đời thứ hai, công nghệ kết nối thần kinh đã có thể đọc được bộ nhớ của người dùng. Lại nói tiếp... trong thời đại đó, thực sự đã có nhiều phong trào ở các quốc gia khác nhau để bảo vệ quyền riêng tư và chống lại công nghệ Quang Não.
Nhưng rồi... con người vẫn chịu thua công nghệ. Bởi vì công nghệ không chỉ có thể thay đổi thế giới, mà còn thay đổi cách sống và tư tưởng của con người.
Sự nghi ngờ và phản kháng của xã hội đối với những điều mới mẻ luôn tồn tại, nhưng sẽ luôn có một số thứ ở lại và những thứ khác bị loại bỏ.
Sự phổ biến của điện thoại bàn, tính chất sớm nở tối tàn của máy nhắn tin, sự bùng nổ và suy thoái của điện thoại di động, sự xuất hiện của điện thoại thông minh...
Sự gia nhập của PC vào hàng nghìn hộ gia đình, sự phát triển của Internet, sự tách biệt của các phần mềm trên thị trường, sự xuất hiện của kỷ nguyên thương mại điện tử...
Ví dụ có thể sử dụng nhiều vô kể... Con người hay thay đổi và mau quên hơn họ nghĩ, vì vậy thủy triều của thời đại không bao giờ dừng lại.
Trong những năm gần đây, chúng ta đã dần quen với việc quảng cáo bằng tin nhắn và cuộc gọi lừa đảo, quảng cáo trò chơi trên trang pop-up và nhiều hình thức tiếp thị thấp kém khác nhau, và cũng quen với việc điền vào các mẫu đơn hoặc đăng thông tin cá nhân lên Internet...
Vì vậy, là một thanh niên sống ở năm 2055, Phong Bất Giác nghĩ rằng những gì xảy ra trước mặt mình là hoàn toàn có thể giải thích được, hắn cũng đương nhiên chấp nhận thiết lập này.
"Được rồi... không gian ký ức." Phong Bất Giác thì thầm: "Có gì khó? Chẳng lẽ ta sẽ bị mắc kẹt trong nhà của chính mình?"
Hắn mở tủ, lấy ra một chiếc khăn tắm lớn, làm khô quần áo nhiều nhất có thể. Mặc dù nó không giúp ích gì cho trò chơi, nhưng ít nhất hắn có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đột nhiên. Phong Bất Giác nghĩ tới điều gì đó, hắn nhanh chóng đặt khăn tắm xuống, đi tới chậu rửa mặt, từ tủ gỗ nhỏ phía trên chậu rửa lấy ra một hộp thuốc.
"Ừ... Thật sự giống hệt nhà ta." Hắn vừa mở hộp vừa nói. Hắn lượt kiểm tra các vật phẩm bên trong qua menu trò chơi, cố gắng tìm một vật phẩm có thể giải trừ trạng thái gãy xương.
Tiếc là... không có.
Trong bộ y tế của Giác ca chỉ có một số đồ dùng thông thường, chẳng hạn như gạc, thuốc đỏ, cồn, nhíp, kéo, v.v. Muốn xử lý gãy xương, ít nhất cũng cần hai tấm ván để cố định.
Sau khi Phong Bất Giác lục lọi một lần, hắn hơi khó chịu thì thầm: "Thì ra đồ cấp cứu nhà ta bết bát như vậy, nếu mà ta trượt chân trong bồn tắm và gãy tay hoặc chân thì không thể tự xử lý được."
Hắn rơi vào đường cùng, đành phải lại lần nữa lấy khăn lau nước. Khi cơ thể đã tương đối khô, hắn lại dùng máy sấy tóc thổi một lúc rồi dùng băng gạc quấn vào đầu gối và phần bắp chân của chân trái một cách qua loa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Đường Kinh Hãi (Quyển 2)
Misterio / SuspensoPhần tiếp theo của bộ truyện mình dịch. Nếu ai chưa đọc phần trước là "Thiên Đường Kinh Hãi (Quyển 1)" cũng do mình dịch trên đây, mình khuyến khích đọc xong bên đó trước. Tuy đây là bản dịch phi lợi nhuận, mình mong ai copy truyện qua chỗ khác thì...