"Vút."
Tựa như tiếng gió ngang qua, thanh âm tạo nên từ tay áo người nọ, tuy chỉ là cái phất tay áo nhưng hữu lực kinh người, quật ngã hai tên lực lưỡng trong chớp mắt. Hắn xoay nhẹ người, chưởng vung lên từ chân, lực phát ra nhìn qua cũng biết không nhẹ, đám người không có cách nào né, đồng loạt ngã rạp, đã biết mình gặp phải cao thủ, liền vội vã đứng dậy chạy đi tứ phía.
Người kia cũng không có ý định truy cứu theo, chỉ vắt tay ra sau, chầm chậm tới gần Kim Thạc Trân đã sắc mặt trắng xanh, trên miệng vẫn vương vệt máu. Chân y đã không còn có thể trụ vững, ánh mắt mờ mịt nhìn người trước mặt, biết người nọ giúp mình, nhưng không còn đâu ý thức để nói lên lời, ý thức càng mờ mịt, vô lực ngã xuống.
Khi Kim Thạc Trân tỉnh lại trời đã về chiều, y mệt mỏi cố chống tay ngồi dậy, thế nhưng cơn đau nhức vẫn chấm dứt, khiến y ê ẩm thêm lần nữa, nhưng Kim Thạc Trân cũng không ngã xuống, miễn cưỡng nửa nằm nửa ngồi được trên giường. Y đang ở đâu thế này? Kim Thạc Trân nhìn quanh, căn phòng rộng rãi thoáng mát, bố trí hợp lí, đồ đạc cũng không tồi. Lại nghe tiếng động từ các phòng bên cạnh, có lẽ là sương phòng của một khách điếm sầm uất.
Sao y lại ở đây? Kim Thạc Trân nghĩ, rồi lại nghĩ đến chuyện vì sao y vừa vận công đã thổ huyết ngất xỉu, y nhíu mày, không lẽ thực sự là do Mã cấm công tuyệt độc của Mã Phương giáo mà Hồng Hoa hạ độc y? Trúng độc này thực sự khiến người bị hạ độc không thể dùng nội công, giống như bị phế võ công vậy? Đây là loại tin lan truyền trong thiên hạ, Kim Thạc Trân thực sự không mấy tin. Nhưng giờ đây chính mình phải đi trải nghiệm thế này, muốn không tin cũng khó.
Vậy làm thế nào để lấy giải dược? Kim Thạc Trân rũ mi mắt, y là người bị bọn họ truy đuổi, làm sao có thể đến đó mà lấy giải dược được cơ chứ? Nhưng cũng không thể duy trì thế này được, không chỉ võ công bị phế mà nói không chừng cũng sẽ sớm tổn thọ.
Đang lúc Kim Thạc Trân còn ngổn ngang suy tư, cánh cửa gian phòng đã bật mở, một thân hắc y bước vào, tay bưng một khay cháo, khóe mắt hắn hướng về phía Kim Thạc Trân. Hắn thấy y đã tỉnh, liền đem khay cháo đến chỗ y, đưa cho y ăn, từ đầu chí cuối không mở miệng nói nửa lời.
Kim Thạc Trân hơi nheo mày, đây không phải người hôm qua đã cứu y cùng đám thư sinh ra khỏi buồng giam đó? Chính là vị hắc y nhân đó? Kim Thạc Trân trong chốc lát lục lại trí nhớ, người xuất hiện trước mắt y trước khi ngất đi, cũng là người này sao, lúc đó vì quá tổn hao nguyên khí nên Kim Thạc Trân không thể nhìn, không thể nhớ gì nữa.
Hắc y nhân đưa cho y rồi cũng ngồi cạnh giường, tự mình ăn bát cháo còn lại, vẫn không lên tiếng. Kim Thạc Trân đành mở miệng trước. "Đa tạ đại hiệp đã cứu ta hai lần."
Hắc y nhân nhướn mày, xem ra vẻ không hiểu y đang nói gì. Kim Thạc Trân nhắc. "Lần trước, tại Khổng Vũ khách điếm."
Hắc y nhân lúc này có vẻ mới lờ mờ nhớ ra, lại soi xét nhìn một lượt trên người Kim Thạc Trân, y cũng không nói, để yên cho hắn soi xét, bát cháo vẫn cầm trên tay không động. "Mạo muội hỏi quý danh của đại hiệp?"
![](https://img.wattpad.com/cover/210343901-288-k908401.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
{TaeJin} Tương Phùng
FanficLỡ một giây, có thể đổi thay cả thế sự. Tương phùng một phút, có thể ngoảnh mặt cả một đời.