Chương 26

209 36 4
                                    

Đến khi tỉnh lại, đã là ban sáng.

"Người tỉnh lại rồi?" Mân Doãn Kì nói, giọng nói tràn đầy sự lo lắng hiếm thấy. "Người làm ta sợ chết đi được."

Kim Thạc Trân nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của hắn, mơ màng hỏi. "Ta có chuyện gì sao?"

Mân Doãn Kì nhìn vẻ mặt vô tội của y, liền thở dài. "Người còn hỏi? Đêm qua vừa tiễn Thân Đông Tử đi thì người đã ngất được Kim Tại Hưởng bế về phòng, mê man đến bây giờ mới tỉnh."

Kim Thạc Trân nghiêng đầu nghĩ, đã thấy toàn thân mệt mỏi vô lực, xem ra đêm qua thực sự là ngất đi rồi. Kim Thạc Trân tuy cũng thấy mệt mỏi, nhưng lại không nghĩ có thể đến mức ngất đi như thế.

"Ta đi gọi đại phu về, họ nói người lao lực quá sức nên mới dẫn đến ngất đi, chỉ cần bồi bổ vài ngày sẽ khỏi."

Kim Thạc Trân nghe lời Mân Doãn Kì nói, hàng chân mày bỗng chốc hơi nhăn lại. Y là lao lực quá sức sao? Kim Thạc Trân không phải loại người yếu ớt đến thế, y trúng độc cũng chỉ coi như phong tỏa võ công của y...

Không lẽ thật sự là do Mã cấm công tuyệt độc?

Kim Thạc Trân bị trúng độc đã lâu nhưng không thấy có tác hại gì quá lớn lao, không lẽ giờ đây nó đã thực sự phát tác, trở nặng thêm? Rất có thể giả thuyết này là đúng, vì y vốn không phải loại người vì mấy việc vặt vãnh lại có thể dễ dàng ngất đi như thế. Y vốn nghĩ Mã cấm công tuyệt độc chỉ phong tỏa nội công của người trúng độc, nhưng xem ra không hề đơn giản như thế. Nó còn ảnh hưởng đến sức khỏe vốn có của người trúng độc.

Thậm chí là nếu muốn sống sót, y phải tìm cho bằng được giải dược. Tiếp tới cơ thể sẽ phát ra những loại phản ứng nào nữa, y cũng không thể đoán trước được.

Câu chuyện càng lúc càng rối rắm, Kim Thạc Trân còn chưa kịp nói những điều này cho Mân Doãn Kì, Kim Tại Hưởng cùng Trịnh Hạo Thạc đã bước vào phòng. Trịnh Hạo Thạc còn đặc biệt bưng một khay cháo.

Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy y đã tỉnh, bèn nói. "Ngươi tỉnh rồi? Lại ăn một ít cho mau khỏe." Kim Thạc Trân nhìn bát cháo hoa nghi ngút khói, mày đã hơi nhăn. Sao bọn họ lại biết y đã tỉnh?

Kim Tại Hưởng nhìn gương mặt nhợt nhạt tỏ ý không hài lòng của y, cũng đoán được chín phần vì sao y không vui, liền nói đoạn. "Là nghe tiếng Mân Doãn Kì reo. Cũng khá lớn." Kim Thạc Trân lúc này mới giãn mày ra, xem ra ốm đau đã khiến y nghĩ gì là bày hết ra trên mặt rồi. Ngàn lần vạn lần, không thể để Kim Tại Hưởng biết lần này y ngất đi là do Mã cấm công tuyệt độc.

Kim Thạc Trân nhìn bát cháo được Mân Doãn Kì bê tới, không mấy chần chừ mà nhanh chóng húp hết, trả lại bát rỗng cho Mân Doãn Kì, vẻ mặt lại thanh thanh đạm đạm tuy vẫn có vẻ nhợt nhạt của người ốm. "Đã không còn sớm, mau khởi hành, đừng nên vì ta là tốn thời gian."

Trịnh Hạo Thạc nhìn bộ dạng yếu ớt của Kim Thạc Trân hiện tại, ái ngại nói. "Ngươi có đi được không đó?" Kim Thạc Trân từ chối đáp lời, gương mặt vẫn lạnh lùng, khoát tay với Mân Doãn Kì ý bảo hắn đưa áo tới cho y.

{TaeJin} Tương PhùngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ