Chương 14

286 49 1
                                    

"Bất quá ta cũng chưa nghĩ ra cách gì để hắn nhận tội, nếu có thể, ta vẫn nghĩ ngươi nên tìm một kế khác, vạch trần hắn không mấy lợi lộc."

Ra đây là lí do khiến Kim Thạc Trân phải nói ra chuyện này với y. Kim Thạc Trân không muốn tổn hại tới người của Phong Hạc giáo, biết cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, nên mới tìm một cái cớ để nói hết ra cho Phác Chí Mẫn biết, tính toán muốn nhờ vả y nghĩ kế ném cái tội danh hành thích này cho người khác để Kim Thạc Trân y có thể cùng hai người Phong Hạc giáo yên yên ổn ổn trở về Họa Đồ sơn.

Thật là vô cùng thông minh. Phác Chí Mẫn thầm cảm thán trong lòng, mi mắt hơi nheo, không kìm nổi bội phục cùng khiếp sợ trong ánh mắt.

Thế nhưng nếu y biết tất thảy đều chỉ là vở kịch Kim Thạc Trân dựng lên bao che cho Kim Nam Tuấn, sợ là còn bội phục cùng khiếp sợ hơn gấp vạn lần. Kim Thạc Trân nhìn thần tình của Phác Chí Mẫn, đã hiểu câu chuyện của mình quá sức thuyết phục, âm thầm cười nhạt.

Cả đời y không lẽ chỉ biết dối trá cùng diễn kịch để tồn tại thế này?

"Ta sẽ nói lại cùng Kim giáo chủ, Trịnh trưởng lão sẽ dừng tay, ngươi an bài cho hắn một tên thích khách giả bắt về là được."

Phác Chí Mẫn gật đầu tỏ ý đã hiểu, qua loa thêm vài câu liền rời phòng. Kim Thạc Trân lấy giấy bút, vài chữ viết nên như rồng như phượng, ngắn gọn rõ ràng. Chỉ một chốc lát đã được gài vào chim bồ câu đưa tin. Con chim này y vốn định để liên lạc cùng Mân Doãn Kì để thông báo vị trí cứu trợ lúc nguy cấp nhưng lần này đã đến nước này, y không còn lựa chọn phải thả nó hướng về phía Kim tướng phủ.

Kim Thạc Trân vẫn nhớ như in những lời viết trên thư Kim Nam Tuấn gửi thích khách đưa về cho y. Lời lẽ giải thích thì nhiều nhưng tóm gọn cũng chỉ trong vài chữ. Hoàng thượng ra tay với giang hồ, y vô tình có mặt tại đây, một giúp hoàng thượng làm nội gián thành công trở về làm thất vương gia, cánh tay đắc lực của người. Hai là giải vây giúp giang hồ, làm người bình thường về quy ẩn, xem như không còn thất vương gia tồn tại trên cõi đời.

Kim Nam Tuấn tuy gọi là cho Kim Thạc Trân được lựa chọn, nhưng nghe qua cũng hiểu Kim Nam Tuấn muốn Kim Thạc Trân chọn hướng đi nào. Kim Thạc Trân tất nhiên cũng hiểu. Lựa chọn đưa ra tuy khó khăn, nhưng y sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình.

Bồ câu vừa rời khỏi, đã lại có người ghé thăm y. Lần này lại là Kim Tại Hưởng.

Kim Thạc Trân cũng không còn lấy làm lạ mỗi lần hắn tới nữa, chỉ thong thả châm trà, chờ hắn mở miệng trước. "Ngươi đã suy nghĩ đề nghị của ta?"

Kim Thạc Trân hơi gật đầu, đáp. "Ta có thể chế được."

Kim Tại Hưởng có vẻ cũng không bất ngờ với câu trả lời nọ, chỉ đơn giản gật đầu.

Kim Thạc Trân hơi nheo mày, lại hỏi. "Ngươi cần rất gấp?"

Kim Tại Hưởng nghe được lắc đầu. "Không gấp."

Không gấp? Vậy không phải là hắn bị hạ độc mà là người khác. Nói không chừng giả thuyết y nói với Phác Chí Mẫn là đúng, Phong Hạc giáo thật sự đang bị thứ độc dược nọ hành hạ ngày đêm. Nhưng nghi vấn vẫn còn nhiều, thứ độc dược đó đã thất truyền từ lâu, tìm được nguyên liệu chế ra nó không dễ dàng gì, làm sao lại có người có thể chế được nhiều đến mức đi hạ độc cả một giáo phái lớn như Phong Hạc giáo? Nếu nói thế, khả năng cao chỉ có thể là một trưởng lão của Phong Hạc giáo trúng độc.

{TaeJin} Tương PhùngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ