Kim Thạc Trân suy nghĩ đôi chút, nói thật có lẽ cũng chẳng ảnh hưởng gì liền nói đoạn. "Ta đưa bia bài của mẫu thân ta ra xa kinh thành như vậy, ta đang nghĩ, liệu người có trách ta không?"
Kim Tại Hưởng hơi đưa mắt nhìn về phía y. Giờ đây vết thương của hắn đã hồi phục, y cũng đã qua cơn mệt mỏi do bị Mã cấm công tuyệt độc hành hạ, tất cả liền chuyển thành tự đánh ngựa mà đi.
"Sao lại trách ngươi. Bà ấy không muốn ở bên ngươi?"
Kim Thạc Trân nghe xong, liền rũ mi mắt. "Ta hèn mọn trốn chạy, liệu người có muốn ở bên ta?" Mẫu thân y đã hi sinh cả tính mạng để đổi lấy danh phận vương gia cho y, vậy mà giờ y chạy trốn rũ bỏ cái danh ấy, Kim Thạc Trân vẫn luôn nghĩ, liệu mẫu thân y có thực sự hiểu cho y hay không?
Kim Tại Hưởng nhìn vẻ mặt thê lương của Kim Thạc Trân, từ khi gặp mặt con người này, hắn vốn nghĩ y là kẻ máu lạnh nói dối không chớp mắt, giỏi toan tính, đặt bẫy người khác. Tuy nhiên đã trôi qua vài tháng kể từ lần đầu hắn gặp y, hơn một tháng kể từ khi hắn bắt đầu dời Như Huyền giáo cùng y về Họa Đồ sơn.
Y có thông minh, có tính toán giỏi, nhưng dường như lại không dùng nó để hại ai bao giờ. Hắn vốn luôn nghĩ sẽ có lúc y trở mặt đâm sau lưng hắn. Thế nhưng những lúc hắn gặp nguy hiểm, những lúc hắn hạ thấp phòng thủ hắn biết là Kim Thạc Trân biết, nhưng y chẳng bao giờ làm gì khác lạ.
Cứ thế hắn bắt đầu đặt niềm tin vào Kim Thạc Trân một cách kì lạ. Hắn biết ở y có những điểm khác lạ. Thân phận y ra sao hắn vẫn chưa thể đoán ra nổi và hắn cũng hoàn toàn không tin vào câu chuyện đơn giản Kim Thạc Trân nói ra.
Kim Tại Hưởng tin hay không tin vào Kim Thạc Trân? Hiện tại chính hắn cũng cảm thấy hoang mang. Hắn vừa muốn tin, vừa không muốn tin.
"Ngươi không đi sao?" Thanh âm Kim Thạc Trân phát ra, vừa nhẹ nhàng vừa thanh tao như gió khẽ thoảng qua.
Kim Tại Hưởng nhìn y đánh ngựa phía trước, vẫn tà áo mỏng manh phất phơ trong gió lạnh. Trời đương vào giữa đông, càng làm làn da trắng xanh kia càng nhợt nhạt hơn. Kim Tại Hưởng thong dong đánh ngựa lên đi song song với y, nén giọng nói. "Ngươi nên mua một bộ y phục khác."
Kim Thạc Trân có vẻ bị bất ngờ với câu nói kia của hắn. Trong thoáng chốc giật mình nhìn bộ y phục của mình, là bị rách hay sao? Đâu có. Vậy tại sao hắn lại bảo y mua bộ khác? Không lẽ là không ưng ý bạch sắc này sao?
Thế nhưng Kim Tại Hưởng không hề giải đáp những thắc mắc của y, cứ thế đánh ngựa đi tiếp.
Giáo chủ đích thân bảo mua, thân là giáo chúng như y lại dám không mua?
Bất quá, y cũng thấy bộ y phục phất phơ này không mấy thích hợp với mùa đông lạnh lẽo này. Y lấy bộ y phục này còn không phải nhặt bừa, vốn là một bộ y phục y đặc biệt mua để mùa hè ngồi đình hóng mát hay sao?
Nhưng Kim Tại Hưởng luôn luôn nghi kị y đủ điều như vậy, y muốn chứng minh mình trong sạch, đến đi mua cái áo cũng không dám. Giờ thì nghe được Kim giáo chủ của y chính thức ra lệnh, trong lòng cũng không khỏi vui sướng. Lúc sau vào đến một trấn nhỏ có chợ đông vui nhộn nhịp, Kim Tại Hưởng thật sự dẫn y đi mua y phục mới.
![](https://img.wattpad.com/cover/210343901-288-k908401.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
{TaeJin} Tương Phùng
FanficLỡ một giây, có thể đổi thay cả thế sự. Tương phùng một phút, có thể ngoảnh mặt cả một đời.