Chương 024: Có vẻ như là nhận được ủy thác rồi

14 1 0
                                    

 "Tôi đã nhận ủy thác!"

 Lúc mà Cion, người không rõ sao trông hạnh phúc một cách kì lạ, thốt ra lời nói như vậy để mở đầu câu chuyện là khi Renya trở về thị trấn sau khi tu luyện thành thạo ở dãy núi đá trong hai ngày; đó là buổi chiều ngày kế tiếp lúc cậu đang hứng chịu hàng loạt lời chỉ trí của Cion và Lorna về chuyện Renya đã rời khỏi thị trấn mà chẳng nói lời nào.

 Hình như họ cảm thấy lo lắng liệu Renya, người bảo đi mà chỉ cầm theo một hộp cơm, lại chẳng thấy bóng dáng trở về dẫu cho trời trở tối, đã xảy ra chuyện gì rồi chăng.

 Chuyện rèn luyện cơ thể hơn hai ngày trong khi duy trì việc vừa tiêu thụ từng chút một lượng đồ ăn mang theo, vừa xen kẽ những giấc ngủ ngắn, vốn chẳng phải chuyện gì đáng kể đối với Renya, nhưng nếu bị nói thế, thì rõ ràng việc bảo đi mà mỗi một phần ăn, sẽ không tránh khỏi việc suy luận rằng: người đó sẽ trở lại trong ngày hôm ấy.

 Tuy nhiên, bởi cậu muốn nghĩ rằng: vốn từ đầu đã bảo nó sẽ tốn khoảng hai ngày đấy, nên không có lí do để bị khiển trách, nhưng khi bị Cion giải thích một cách mạnh mẽ việc bản thân bọn họ đã lo lắng cho Renya như thế nào, cậu nghĩ: một lời phản biện tệ hại hẳn không tránh khỏi việc châm thêm dầu vào lửa, và đã quyết định xin lỗi một cách chân thành.

 Việc làm họ bận tâm là sự thực, và không hiểu sao cậu cảm thấy mới lạ với chuyện có ai đó lo nghĩ cho bản thân, nên cậu không cảm thấy phiền lòng khi phải tiếp tục cúi đầu.

 Tạm bỏ chuyện đó sang một bên.

 Vào đúng lúc Renya dùng xong bữa trưa quả nhiên là không ngon miệng và cho rằng mình cần cải thiện môi trường xung quanh, dù có phải là từng chút một, rồi xin nước đun sôi từ chủ nhà trọ và rót vào một cái bình gốm có thể đậy nắp, với miệng rộng, và cắt những miếng to vừa phải một loại trái cây khá sống táo, mà cậu đã mua sau khi tìm thấy ở một cửa hàng rong gần đó, trong khi đợi cho nước nguội.

 Cậu thả những miếng vừa miệng vẫn còn nguyên vỏ ấy vào trong nước nóng đã nguội lạnh và mất hơi nóng, rồi đóng nắp lại.

 Đây là công việc mà cậu chỉ biết qua kiến thức, nhưng nếu không có vấn đề  gì, cứ để vậy vài ngày gốc rễ của thứ mà Renya thấy cần thiết sẽ được hoàn thành.

 Ở bên cạnh, Lorna đang dõi theo một cách đầy hứng thú xem Renya đang làm cái gì, nhưng Renya không tính giải thích cho cô ấy xem mình đang làm cái gì.

 Bởi cậu nghĩ: dẫu có giải thích, cũng khó để cô ấy lí giải được.

 "E~tô, Renya?"

 Cậu cũng hỏi xin trước chủ nhà trọ cho đặt thứ này ở một chỗ không gây cản trở đến nhà bếp của quán trọ.

 Chủ nhà trọ đã bảo với Renya, người truyền đạt muốn để vậy vài ngày, rằng: chẳng phải nó sẽ chỉ mục rữa thôi sao, nhưng Renya chỉ mỉm cười một cách mập mờ.

 Việc giải thích cho người sống ở thế giới này sự khác nhau giữa sự mục rữa và sự lên men chắc hẳn sẽ rất khó khăn; trên thực tế, mục rữa và lên men đều ám chỉ một hiện tượng giống nhau, thứ có lợi cho con người gọi là lên men, cái không có lợi gọi là thối mục, nên bản thân Renya cũng gặp rắc rối để chỉ ra chúng khác nhau ở chỗ nào.

 "Ôi, Renya......"

 "Tôi nghe thấy rồi. Cô nhận ủy thác chứ gì?"

 Renya cuối cùng cũng mở lời đáp lại Cion, người đang hạ thấp âm lượng xuống, chắc do cảm thấy khó chịu khi mãi mà Renya không chịu bắt chuyện với.

 Dù cậu nghĩ: dù chẳng đáp lại đâu có nghĩa là không lắng nghe, nên nếu đâu có việc, thì cứ tiếp tục nói cũng được vậy mà.

 "Cô đã nhận ủy thác như thế nào?"

 "Hình như người ta mới phát hiện ra mê cung (dungeon) mới, ở nơi cách đây khoảng một ngày đi bằng xe ngựa sau khi rời khỏi cửa Nam"

 Về cự li, đó là nơi cách cỡ khoảng 80 km.

 Renya chẳng thể nói rằng liệu thế là gần hay xa, nhưng cậu đang nổi lên thắc mắc: cái mê cung ở chỗ như thế, cỡ sao lại không bị phát hiện ra cho tới tận bây giờ.

Nidome no Jinsei wo Isekai deWhere stories live. Discover now