Đối với gia đình Tiền Bội Đình, Khổng Tiếu Ngâm cũng không biết nhiều lắm. Chỉ biết cả nhà 3 người đều sống ở thành phố, theo như lời nói thường ngày của cô, thì ba cô rất kiệm lời, còn mẹ thì hay lải nhải. Bởi vì cũng ít ở chung nên bản thân Tiền Bội Đình cũng ít có cơ hội tiếp xúc.
Vài ngày tiếp theo, Tiền Bội Đình cũng không nhắc lại chuyện cuối tuần về nhà. Ngoài trừ việc bận rộn học khẩu ngữ, còn lại thì dành thời gian lướt internet. Mà Khổng Tiếu Ngâm cũng bận rộn công việc như cũ, 2 người cùng nhau ăn cơm, ngủ nghỉ, khi rảnh rỗi thì trò chuyện, cuộc sống rất thanh bình.
Giữa trưa cuối tuần, Tiền Bội Đình nhắn tin cho Khổng Tiếu Ngâm, nói mình về nhà trước, khi nào Khổng Tiếu Ngâm tan sở thì báo cho cô biết để đứng trước cửa chờ. Tiền Bội Đình không phải lúc nào cũng vô tâm, đôi khi, cô cũng đặc biệt chu đáo. Sợ mẹ quá cực khổ nên về trước để phụ giúp, sợ Khổng Tiếu Ngâm ngại lạ nên ra cửa đón, rất nhiều khi, cô rất biết suy nghĩ cho người bên cạnh.
Khổng Tiếu Ngâm muốn nói với cô không cần phiền phức như vậy, nhưng nghĩ lại nói cũng vô ích, nên lắc đầu từ bỏ, do cô cũng phải đi vội. Đầu tiên là nói với thư ký hôm nay đừng sắp xếp thêm việc gì nữa, khi vừa xong việc đang dở dang, thời gian cũng vừa đúng lúc.
Đổi 1 chiếc xe không quá nổi trội, Khổng Tiếu Ngâm cũng không kêu tài xế, tự mình cầm lái. Chung cư quản lý nhà giam có rất nhiều cặp mắt tò mò, những vị trưởng bối hoàn toàn không thích những người khoa trương. Quả nhiên, Tiền Bội Đình đã đứng sẵn ở cửa, mặc áo thun, quần sọc, mang dép lào, cười tủm tỉm đón xe Khổng Tiếu Ngâm. Tiền Bội Đình mở cửa xe, tiến vào ghế phụ,
"Ôii... Mát mẻ ~~ bên ngoài nóng quá!"
Khổng Tiếu Ngâm nối đuôi xếp hàng ở phía sau, bây giờ là thời gian tan sở, rất nhiều xe vào cửa. Quay đầu lại nói với Tiền Bội Đình,
"Nóng ~ còn ra ngoài?"
Khổng Tiếu Ngâm cười,
"Em hơi lo lắng, ở nhà... Ngồi không yên."
"Đến nhà em, là ~ chị lo lắng mới phải chứ?"
"Ha ha... Không có gì, mẹ của em rất tốt."
Tiền Bội Đình trái lại an ủi Khổng Tiếu Ngâm, vẻ mặt sủng nịnh nheo nheo mắt cười. Khổng Tiếu Ngâm cong cong khóe môi liếc cô, không nói gì thêm, lái xe vào sân.
Khi Khổng Tiếu Ngâm vào cửa, mẹ Tiền từ nhà bếp đi ra, nhiệt tình hàn huyên .
Nếu không phải Khổng Tiếu Ngâm, bây giờ Tiền Bội Đình không thể nào đứng ở đây, cũng như tại vì Khổng Tiếu Ngâm, Tiền Bội Đình mới mất thính giác. Mẹ Tiền cũng không phải là người không biết đạo lý, nhưng là tâm lý người mẹ luôn phức tạp. Đối với người con gái quá mức thân thiết với con mình, thân phận lại hiển hách, bà có chút không nói nên lời.
Khổng Tiếu Ngâm rõ ràng cảm thấy ngoài vẻ nhiệt tình, ẩn đâu đó là ý đối nghịch, cố ý kiềm nén bản thân, cố gắng lấy trạng thái bình thường, cẩn thận đối đáp. Không như ngày thường dáng vẻ thông thả, tự tin, mà giờ loáng thoáng câu nệ đôi chút. Ba Tiền Bội Đình rất im lặng, sau khi cùng Khổng Tiếu Ngâm chào hỏi, cũng không nói gì thêm. Tiền Bội Đình vừa giúp mẹ bưng thức ăn, vừa chú ý sắc mặt Khổng Tiếu Ngâm, sợ có gì làm cho cô mất hứng. Khổng Tiếu Ngâm nhìn cô cười an ủi, ngụ ý mình không sao.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Tiền Tiếu] Ban Mã Tuyến
FanfictionThể loại: Hiện đại Cảnh sát nhân dân x tổng giám đốc Cường công x nữ vương thụ Couple chính: Tiền Bội Đình x Khổng Tiếu Ngâm Couple phụ: Đới Manh x Mạc Hàn Văn án Một tổng giám đốc quanh năm suốt tháng lạnh lùng, cao ngạo Một...