Chương 62 - Âm ỉ

223 8 1
                                    

Nghe câu đó, ánh mắt Khổng Tiếu Ngâm nâng lên, nhìn thẳng mặt Đới Manh. 

Hiển nhiên Lâm San San không nghĩ tới có người đứng sau lưng mình, thình lình lên tiếng làm cô giật bắn mình. Quay đầu lại, Đới Manh nhìn thấy cô đang hơi run sợ. 

Nhưng mà, kinh nghiệm nhiều năm rèn luyện cho cô năng lực mắt không đổi sắc. Ánh mắt từ từ mở ra, giống như tự hỏi, chậm rãi mở miệng, 

"Người này là —— " 

Đới Manh nghiêm mặt lạnh lùng, không đáp lời cô, căn bản không đem cô để vào mắt. Chỉ nhìn thẳng ánh mắt Khổng Tiếu Ngâm, giọng trầm thấp, 

"Bội Đình, thực sự đã xảy ra chuyện." 

Ánh mắt Khổng Tiếu Ngâm chợt sắc bén, tin tức này nghiệm chứng điều cô lo lắng từ trước đến nay, nhưng lại không nghĩ được gặp chuyện không may là tới mức nào. Cái loại khủng hoảng mơ hồ làm cho cô mím môi không nói gì, nhìn chằm chằm Đới Manh, chờ câu tiếp theo. 

Mạc Hàn vẻ mặt cũng ngưng trọng, từ trước đến nay Đới Manh luôn lười biếng chuyện gì cũng không để tâm, cô nghiêm túc như vậy, chuyện đó hiển nhiên không thế nào lạc quan . 

"Tin tức bên Cục Công an nói cô ấy bị xử phạt, sau này không đi làm nữa, tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy đang giận lẩy. Tôi nghĩ muốn cùng cô ấy tâm sự, nhưng mà, di động không ai bắt, đi đến chỗ cô ấy cũng không ai mở cửa." 

Tình huống này cùng báo cáo của vệ sĩ hoàn toàn giống nhau, Khổng Tiếu Ngâm sớm biết, cho nên không phát biểu ý kiến. Lâm San San lại mở miệng , 

"Có lẽ cô ấy chính là —— " 

"Câm miệng! !" 

Khổng Tiếu Ngâm cắt lời, lần đầu tiên dùng loại thái độ này, một chút tình cảm cũng không lưu, giọng điệu sắc bén khác thường. 

Đới Manh ngừng một chút, mới lại nói tiếp, 

"Chính là cô ấy rõ ràng ở nhà, tôi ở ngoài cửa nghe thấy di động vang lên. Cho nên, tôi liền mở cửa đi vào." 

Đây cũng không phải trọng điểm, chị em Khổng Tiếu Ngâm đều không có chen vào, trong không khí có một chút khẩn trương. Sắc mặt Lâm San San trở nên ảm đạm, ánh mắt lóe lên vẻ bất định. 

"Cô ấy ở nhà, nhưng không nghe điện thoại, cũng không có đang ngủ. Tự mình mở cửa đi vào, cô ấy một chút phản ứng cũng không có. Cho đến khi tôi đứng trước mặt cô ấy, cô ấy mới phát hiện ra tôi, còn giống như hoảng sợ..." 

Nói tới đây, Đới Manh ngừng lại. Khổng Tiếu Ngâm sắc mặt trở nên trắng bệch, tay đặt trên đầu gối, kiềm chế không được hơi hơi phát run. Xem như cô ấy thông minh, Đới Manh nói tới đây, cũng hiểu được là chuyện gì đã xảy ra . Nhưng trong lòng vẫn nuôi 1 tia hi vọng, làm cho cô vẫn im lặng như cũ, đợi người khác tuyên án kết. 

Đới Manh nghĩ đến cô sẽ tự mình nói ra kết luận, nhưng Khổng Tiếu Ngâm lại nhìn chằm chằm vào cô. Trầm ngâm lại trầm ngâm, vẫn là nhẫn tâm mở miệng , 

[BH] [Tiền Tiếu] Ban Mã TuyếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ