Ngoại truyện 5

107 4 0
                                    

Hai năm sau.  

Lúc 2h sáng, biệt thự Khổng gia, tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ phá tan sự yên tĩnh. Phía đông lầu 3, là nơi phát ra âm thanh cũng là phòng ngủ Khổng Tiếu Ngâm.  

Trong lúc ngủ say bị đánh thức, Khổng Tiếu Ngâm ngay cả mắt cũng không mở, duỗi thẳng chân, chạm được 1 vật thể, nhận thức là thịt người, dùng sức đạp mạnh, đạp đạp đạp cho đến khi ý thức được khoảng cách thích hợp mới dừng lại. Vì thế chiếc giường mềm mại rộng rãi, chỉ còn lại mình cô ấy, trở mình trùm chăn kín mít, tiếp tục mộng đẹp.  

Tiền Bội Đình vẫn nhắm mắt lại, cúi đầu ngồi ở bên giường ngốc một lúc, hơi hơi tỉnh oán hận phát ra tiếng,  

"Tiền Tiếu Quân sao con có thể chán ghét như vậy! !"  

Nghe thấy người ta nói đáng ghét, âm thanh khóc càng gia tăng lớn thêm.  

"Ôi chao! !"

Giọng điệu phiền đến chết.  

Khóc khóc hoài, chăm vẫn phải chăm. Lấy chiếc chăn quấn quanh người, đứng lên mặc áo ngủ vào. Đi qua chỗ giường trẻ em, nhìn đứa bé đang gào thét thảm thiết.  

"Không lo ngủ ngoan đi con lại khóc cái gì a?"  

Đáp lại lời cô chỉ có tiếng khóc. Rốt cuộc vẫn đau lòng, khom lưng xuống ẵm đứa bé lên, vỗ về:  

"Ngoan ngoan, đừng khóc đừng khóc, ngoan nha..."  

Quay đầu lại thấy Khổng Tiếu Ngâm đang ngủ trên giường, sợ tiếng ồn ảnh hưởng đến cô, Tiền Bội Đình đem đứa nhỏ tựa vào trên vai một tay ôm, một tay kia nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.  

Bên ngoài rất im lặng, mọi người trong nhà đều đang ngủ. Tiền Bội Đình chân trần, ôm đứa nhỏ đi xuống lầu, đi tới đi lui trong phòng khách, một bên không ngừng vỗ về con cưng đang khóc hăng say, một bên nói không ra nói, hát không ra hát rầm rì 1 bài hát ru nào đó, 

"Thứ bảy sáng sớm sương mù mờ mịt, một bà già vô cùng rách nát xếp hàng.."  

Đứa bé mấy tháng tuổi hiển hiên không thể tiếp thụ được trình thẩm mỹ cao như vậy, tiếng khóc khàn cả giọng. Tiền Bội Đình kiên nhẫn vỗ cô bé, động tác trên tay đều đều.  

Có tiếng gậy đập xuống đất, Tiền Bội Đình quay đầu lại, thấy Khổng Minh từ trong phòng ngủ đi ra . Ông nội tuy đã 80 mấy tuổi, vài năm gần đây vì thường xuyên đấu trí với Đới Manh, 1 chút cũng không thấy già đi. Nhắm nửa con mắt, từ từ đi tới.

   "Đánh thức ông?" 

  "Um."

Khổng Minhh hừ một tiếng, không nhiều lời, ngồi xuống ghế sofa.  

Tiền Bội Đình cười vỗ vỗ bảo bối trong lòng,  

"Thấy không, cả ông cố ngoại cũng bị con làm thức, nhanh nhanh đừng khóc ."  

Tiền Tiếu Quân  dừng lại, ngẫm nghĩ, cảm thấy đánh thức ông cố ngoại đặc biệt hơn người , sau đó tiếp tục khóc lớn. Da mặt Khổng Minh run lên một chút, nhìn Tiền Bội Đình ôm đứa nhỏ lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng là lo lắng còn muốn giả bộ không kiên nhẫn,  

[BH] [Tiền Tiếu] Ban Mã TuyếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ