Chương 5: Câu chuyện bắt mạch

1.5K 118 0
                                    

Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng mà Vũ Tình Nhi vẫn có chút bất an.

Nguyên chủ ma bệnh này, không biết đến khi nào sẽ đột nhiên chết đây? Mà chết cũng không biết mình bị gì thì không khỏi quá xấu hổ à nha.

Nàng nhíu mày trầm tư, tay nhỏ gãi mũi, mắt ngó nhìn Địch Hồ nửa ngồi trên bụng nàng.

Vũ Tình Nhi ngồi dậy, mặt đối mặt Địch Hồ, ánh mắt mang theo tí ti giảo hoạt. Nàng nghĩ ra cách rồi!

Bác sĩ không giúp nàng được thì nhờ yêu quái này a! Không phải yêu quái tu luyện ngàn năm mới hoá hình sao, có kinh nghiệm lại biết phép thuật, không nhờ yêu quái thì nhờ ai nữa.

Vũ Tình Nhi trong lòng cười khà khà, bên ngoài mặt thì cười tươi, lộ ra hai lúm đồng tiền và hai cái răng khểnh hết sức đáng yêu.

Nàng lết mông tiến về phía trước, cách Địch Hồ càng ngày càng gần. Đến khi môi hai người cách nhau 5cm, nàng chớp chớp mắt, ngọt ngào nói:

"Chị Hồ a~~~"

Địch Hồ nhìn cô bé cười ngọt ngào trước mặt, môi đỏ không tự giác nhếch lên, thật đáng yêu! Tay không tự chủ chọc chọc lúm đồng tiền, híp mắt hỏi:

"Sao vậy, không gọi chị là yêu quái nữa sao?"

"Dạ không, yêu quái chỉ để gọi người xấu, chị là người tốt mà!"

"Chị không phải người, chị là hồ ly tinh."

"..." Vũ Tình Nhi tịt ngòi, ờ ha, sao nàng không nghĩ ra chứ, quê chết nàng rồi.

Địch Hồ thấy Vũ Tình Nhi câm nín, nụ cười trên mặt cứng đờ, nàng cười khúc khích:

"Tình Nhi em muốn gì, cứ nói thẳng ra chị nghe nè. Nếu giúp được chị sẽ giúp."

Nói xong, quăng cái mị nhãn cho Vũ Tình Nhi.

Đầu gỗ nào đó rất tự nhiên bỏ qua mị nhãn mà mỹ nhân quăng cho. Chỉ để ý câu nói cuối cùng kia.

A, có hi vọng sống!

Vũ Tình Nhi thu hồi nụ cười, ngồi thẳng lưng, hết sức nghiêm túc nhìn thẳng đôi mắt đen như mực của Địch Hồ, trầm giọng:

"Chị Hồ, thật sự là em có chuyện nhờ chị. Là..."

"Khoan đã!" Địch Hồ nghiêng người về phía trước, một tay chặn môi Vũ Tình Nhi, tay kia vuốt ve khuôn mặt của nàng, nói nhỏ:

"Trước khi nhờ chị, em cười được không? Chị thích em cười hơn đó. Em mà trầm mặt vậy, người ngoài nhìn thấy tưởng chị hiếp bức em nha."

"Hiếp... Hiếp bức em?" Vũ Tình Nhi nghe xong, sống lưng lạnh toát. Đúng thật, nàng mà bị yêu quái hiếp bức thì dù cho mẹ có bay đến cũng không cứu được nàng. Nhất định không được sơ sót, nàng phải nghe Địch Hồ nói.

Nữ tử báo thù, mười năm chưa muộn!

Vì mạng nhỏ, nàng bất chấp!

Rùng mình một cái, Vũ Tình Nhi lập tức chuyển biến 180°, cười nhe răng:

"Được chưa ạ? Bây giờ e nhờ chị được chưa?"

"Hừm..." Địch Hồ gật gù, tay lại không an phận bóp nhẹ tai Vũ Tình Nhi, "Em nói đi."

[BHTT][NP][Tự Viết] Độc Dục Chiếm HữuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ