Chương 22: Tội lỗi ngầm

1.6K 80 19
                                    


Một lần nữa quay trở lại tòa nhà cũ, nói này vẫn rất hoang vắng với mùi vị thăng trầm của thời gian. Năm tháng thật tàn nhẫn. Nhưng bây giờ, tôi không có tâm trạng quan tâm những điều này. Điều tôi đang nghĩ đến là hầm tránh bom, tôi muốn xem bên trong đó có gì. Khi một người mù quáng theo đuổi một mục tiêu, họ sẽ bỏ qua nhiều chi tiết không đáng kể. Đôi khi, những chi tiết nhỏ này không quá quan trọng. Nhưng trong một số trường hợp, những chi tiết này có thể dẫn đến chết người.

Lý Hạo trực tiếp đưa tôi đến lối vào chính của tòa nhà cũ,  anh ta bước đến một cửa thì đột nhiên dừng lại. "Sao anh không đi tiếp!" Tôi thúc giục.

Lý Hạo chỉ ngón tay của mình vào trước mặt, theo tay anh ta tôi thấy dải băng màu vàng phong tỏa hiện trường do cảnh sát để lại.

"Chỉ cần đi theo lối khác là được."

Tôi đưa Lý Hạo vào từ cửa sổ nơi lần trước tôi đã vào.

"Lối vào hầm tránh bom ở đâu?" Tôi liên thúc giục suốt chặng đường. "Đừng lo lắng, sắp tới rồi." Lý Hạo bị làm phiền bởi tôi.

Bước vào tòa nhà cũ, Lý Hạo đưa tôi đến thằng cầu thang,  khi đến nơi, anh ta đi thẳng ra sau cầu thang, kéo một cái gì đó trên mặt đất và nói: "Đây! Là nơi này, đây là lối vào." Sau đó, anh ta vươn tay ra xoay một vòng chiếc vòng sắt.

"Đợi một chút!" Tôi ngăn lại. Lý Hạo nhìn tôi một cách khó hiểu, chính tôi là người thúc giục, và cũng chính tôi là người không chịu di chuyển. Tôi đẩy anh ta sang một bên, cúi xuống quan sát cẩn thận, trên mặt đất có một cánh cửa bị ẩn giấu với chiều dài và chiều rộng khoảng 1,5 mét. Không có bụi ở khoảng trống giữa mép cửa và mặt đất, vòng sắt cũng trơn tru không bị rỉ sét. Những dấu hiệu này cho thấy thường có người đến đây, chỉ là không nhìn thấy dấu vân tay ở trên vòng sắt, nhưng tôi cũng không quá lưu tâm. Đây nhất định là có người cố ý lau đi, tôi không hẳn là không chú ý đến. 

"Nó đây rồi!" tôi mừng thầm trong lòng, tôi đã đoán đúng có 90% khả năng đây là hiện trường tiên ở đây. Tôi tin rằng phải có rất nhiều manh mối bên trong, đủ để lôi ra kẻ giết người ra ánh sáng.

"Có thể vào được chưa?" Lý Hạo hỏi sau khi nhìn vào nụ cười không thể che giấu trên khuôn mặt tôi.

"Đợi một chút nữa! "Tôi thấy một vài cây gậy trong góc nhà,  chọn hai cây chắc chắn nhất, bước lên một bước rồi đưa một cây cho Lý Hạo. Trong trường hợp kẻ giết người thực sự ở dưới, đây sẽ là vũ khí tự vệ. Hai người đàn ông to lớn cùng với cây gậy đủ để đối phó với kẻ giết người.

"Anh thật chu đáo. "Lý Hạo vỗ vai tôi.

"Để tôi xuống trước. "Tôi đi trước một bước, xoay chiếc vòng sắt bằng một tay, tay còn lại cầm thanh gỗ, tôi cố gắng xoay vòng sắt nhưng nó không di chuyển. Tôi hơi xấu hổ, Lý Hạo liền nói:"Anh nhìn xem, đây là một vòng sắt lớn, dùng một tay không thể kéo nó lên. "

Hai chúng tôi cùng nhau cố gắng để nhấc cánh cửa bị ẩn giấu, vài giây sau đó hơi ẩm liền thoát ra. Độ ẩm cao hơn phòng pháp y số 2 của tôi, nhưng không có mùi ẩm mốc, cho thấy sự lưu thông không khí rất tốt. Trước mặt tôi là một cầu thang kéo dài vào bóng tối vô tận. Các bức tường ở hai bên được phủ rêu, với một vài giọt nước trên đó.

Hồ Sơ Pháp Y Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ