Weibo update:
X đại khoa mỹ thuật - Tiêu Chiến
Chăm sóc cậu bạn nhỏ nào đó [Hình ảnh] (Hình ảnh bức tranh phong cảnh bệnh viện qua khung cửa sổ)
Thời gian: 06:55 ngày 30/06/20xx.
Cậu boy cool ngầu nào đó thật sự quá mức dính thanh niên Tiêu A Chiến quá rồi. Một tuần nằm viện, thú vui của cậu chính là nhìn anh, đúng vậy, lúc anh không chú ý, tham lam ngắm anh! Nhìn anh ngủ, nhìn anh ăn, nhìn anh gọt hoa quả, nhìn anh vẽ tranh, từ tranh phong cảnh, đến tượng hình, đến chân dung, cậu nhìn đến mê mẩn...
"Tiêu Chiến? Tiêu học trưởng? Anh Chiến!" Hôm nay là ngày cuối cùng trong bệnh viện, lúc này Vương Nhất Bác tỉnh lại, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu...
Cậu cũng bất chấp vết mổ chưa lành hẳn, rút kim chuyền bước xuống, chạy ra ngoài tìm người. Không hiểu sao trong lòng có chút lo lắng không yên. Không ngờ vừa ra khỏi phòng đi không xa đã thấy Tiêu Chiến tay mang một túi thuốc nhỏ trở lại, Vương Nhất Bác nhất thời thở nhẹ ra. Cái này chính là chỉ cần Tiêu Chiến rời khỏi tầm mắt, cậu liền hốt hoảng thì có, chứ có chuyện gì? Nhưng tâm lý người bệnh yếu đuối, cái này cũng không trách Vương Nhất Bác được.
"Sao em lại chạy ra đây hả?" Tiêu Chiến vừa nhìn thấy người chân trần đừng ở cầu thang, tim liền muốn rơi xuống, lớn tiếng lên
"Vì không thấy anh..." Vương Nhất Bác tủi thân, tự nhiên bị mắng
"Tôi còn chạy đi đâu được sao?" Tiêu Chiến rất bất lực, giọng dịu hẳn xuống, cậu nhỏ này không có cảm giác an toàn đến mức nào chứ? Nhìn thấy sự cưng chiều của ba mẹ cậu cũng thấy được cuộc sống từ nhỏ trải qua rất tốt cơ mà?
"Em là người bệnh, anh Chiến còn mắng em" Vương Nhất Bác thấy người nào đó không còn tức giận, liền dở chiêu làm nũng vô địch, cậu biết anh sẽ không thật sự tức giận. Tuy mới một tuần nhưng cậu có thể hiểu khá rõ về anh. Anh rất tốt, rất tốt!
"Cái này... Còn không phải do em để chân trần chạy ra đây sao? Tôi mới chỉ mắng còn muốn ý kiến?" Tiêu Chiến lườm qua, bước nhanh đến bên cạnh đỡ bạn nhỏ không nghe lời trở lại phòng bệnh.
"Sau hôm nay, anh Chiến sẽ không quên em chứ?" Trên đường đi, Vương Nhất Bác dò hỏi
"Cậu nhóc như em, muốn quên cũng khó!" Sớm đã khắc hình bóng em vào trong lòng, có thể quên sao?
"Vậy là tốt rồi^^" Vương Nhất Bác cười cong cong ánh mắt
Ba Vương cùng Tưởng Phóng tới là để làm thủ tục xuất viện, từ phía sau nhìn bóng lưng một cao một thấp quấn cùng một chỗ trước mặt, trong lòng ông vui vẻ. Vừa lấy điện thoại ra định chụp một tấm gửi cho phu nhân, lại thấy con trai lúc này không hiểu sao ngửa đầu nhìn lên thanh niên thon gầy bên cạnh cười thật ngọt ngào, nụ cười đó vừa khiến ông ghen tỵ, lại vừa chua xót, đã bao nhiêu năm rồi con trai chưa cười hạnh phúc như vậy? Ông chụp liên tục khoảnh khắc tuyệt vời này, miệng cũng không nhịn được cười khiến Tưởng Phóng bên cạnh túa mồ hôi.
Tưởng Phóng là gay thuần, nhìn hai người phía trước cũng hiểu cậu chủ là yêu thích người nho nhã kia mất rồi, còn người kia tuy rất chăm sóc cậu chủ, nhưng lại có chút giữ khoảng cách. Lúc này anh nhìn thấy ông chủ vui vẻ nhìn hai người bọn họ, lòng lại có chút lo lắng, nếu ông chủ biết cậu chủ có ý nghĩ kia, liệu ngài ấy sẽ còn bình thản như vậy sao? Chính là có chết Tưởng Phóng cũng không nghĩ tới, ông bà chủ anh ta sớm đã một câu con dâu, hai câu con rể rồi...
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] NỤ CƯỜI CỦA EM
FanfictionThể loại: Vườn trường, 1x1, Lạnh lùng ít nói mặt than niên hạ học bá mỹ công x Không được tự nhiên nhân thê giáo viên anh tuấn thụ. ★ Cuộc sống đại học đối với cậu Vương nào đó quả thật quá nhàm chán. - Năm nhất trôi qua tẻ nhạt, học bổng dễ dàng...