Tiêu Chiến đầu tiên nhìn đến Tiêu Tích, lúc sau mới nhìn đến hai người bên cạnh, cơ thể anh cứng lại, chân cũng dừng lại. Vương Nhất Bác còn cúi đầu nghịch dây chuyền trên cổ, miệng cũng đang thao thao bất tuyệt cùng lão bà, thấy anh như vậy lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên.
Năm người, bốn người sửng sốt, chỉ có Tiêu Tích vui vẻ nhìn người gặp hoạ, mà người này còn là em họ anh.
"Bác cả, bác gái" Tiêu Chiến khó nhọc chào hỏi, tay cũng quên buông ra
"Chuyện này..." Dương Văn Huyên nhìn qua con trai dò hỏi, nhận được chính là cái gật đầu xác nhận của anh "Sao lại như vậy chứ?"
"Tiểu Tán, Nhất Bác, hai đứa..." Tiêu lão đại Tiêu Khinh Dương cũng là miệng lưỡi định trụ, một lời cũng không thể nói hết.
"Bác cả, cháu cùng Nhất Bác cũng giống anh họ và anh Kiếm Phi" Tiêu Chiến nhìn anh họ đang hả hê đối diện, quyết định lôi người xuống cùng
Quả nhiên Tiêu lão đại nghĩ đến một ngày hoang đường vừa xảy ra, liếc mắt nhìn con trai, ông lúc trước ở Lục gia không tiện phát tác, lúc này liền không giống
"Ba, ba có phản đối cũng không thể a. Bọn con nói thể nào cũng không tách ra" Tiêu Tích nghe Tiêu Chiến nói xong, kịp thời phản ứng, nhảy ra sau lưng Dương Văn Huyên, tránh né cuồng phong.
"Xem ra, không giấu ba ba được nữa" Vương Nhất Bác nhìn đến đôi cha con đang nháo đối diện, nhỏ giọng cùng Tiêu Chiến nói chuyện nhà, một chút cũng không đồng tình anh họ của lão bà.
"Nhìn bác cả phản ứng, trở về sẽ không giấu được ba, vẫn là thẳng thắn trước tốt hơn, ít ra có ông nội suy trì chúng ta" Tiêu Chiến cũng mang tâm thái xem kịch, dựa ở trên người nam nhân đáp lời
"Cùng lắm em chịu vài trận đòn của ba, anh nói được không?" Vương Nhất Bác nghĩ đến khả năng tệ nhất, quay đầu hỏi
"Không thể, nếu ba đánh anh em cứ mặc kệ, đánh xong ba nguôi giận là được, sao có thể để em bị đánh chứ?" Tiêu Chiến không cho là đúng liếc mắt nhìn lại
"Bảo bảo, nặng lời với anh em còn không nỡ, như thế nào có thể trơ mắt nhìn ba đánh anh a?" Vương Nhất Bác kéo người ôm vào trong ngực, tiếng cười trầm thấp vang lên chấn đến Tiêu Chiến trái tim cũng run rẩy, chỉ nghe cậu nói "Em bị ba đánh, anh Chiến sẽ càng thương em hơn, chịu cũng đáng, không phải sao?"
"Nói linh tinh" Tiêu Chiến trừng mắt nhìn lên "Hiện tại anh không đủ tốt có phải không?"
"Tốt, bảo bảo đối với em là tốt nhất nha!" Vương Nhất Bác thấy lão bà giận dỗi, nhanh chóng dỗ dành
"Hai người còn ở, ở đó, khanh khanh, ta ta, giúp anh, nếu không sẽ có án mạng!" Tiêu Tích bị Tiêu lão đại rút dây nịt đuổi đánh chạy vòng tròn, mắt thấy hai người nào đó không tim không phổi, nhịn không được la lên
"Tiêu tử thối, ta phải đánh chết con!" Tiêu Khinh Dương bị tức đến bật cười, đứa con trai này của ông cái gì cũng tốt, chỉ là không tim không phổi, xảy ra chuyện gì cũng dêud vui vẻ đùa giỡn được, nhìn liền muốn đánh!
"Hai đứa định làm gì tiếp?" Không riêng hai người Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thờ ơ, mẹ ruột Tiêu Tích là Dương Văn Huyên trước sau không thèm quan tâm đến lời kêu cứu của con trai, vẫn một mực quan sát cặp đôi không coi ai ra gì trước mặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] NỤ CƯỜI CỦA EM
FanficThể loại: Vườn trường, 1x1, Lạnh lùng ít nói mặt than niên hạ học bá mỹ công x Không được tự nhiên nhân thê giáo viên anh tuấn thụ. ★ Cuộc sống đại học đối với cậu Vương nào đó quả thật quá nhàm chán. - Năm nhất trôi qua tẻ nhạt, học bổng dễ dàng...