Chap 26: Thích khách.

15.8K 700 17
                                    

Jungkook xấu hổ vùi mặt vào hõm cổ Thạc Trân không dám hé đầu ra ngoài. Hắn chỉ cười thấp xoa đầu cậu ung dung bước vào sảnh ăn lớn. Trịnh Hiệu Tích vừa về phủ đã bị bọn họ làm cho ghen tị nhức mắt:
- Này, Thạc Trân, huynh có thể bỏ Tiểu Quốc xuống tự đi không?
Kim Thạc Trân nhún vai mỉa lại:
- Nếu ngươi có cơ hội bế đệ ấy, ngươi có làm không?

Trịnh Hiệu Tích chột dạ im bặt, hình như Thạc Trân nói đúng tâm đen của hắn thì phải. Kim Thạc Trân hài lòng, đánh mắt nổi tia sét về phía Kim Nam Tuấn khi đặt Jungkook ngồi xuống ghế:
- Nam Tuấn, hôm nay lại có ý tốt gọi ta đi ăn cơm là thế nào?

Kim Nam Tuấn bình thản đưa một chén canh tới chỗ cậu. Thầm nghĩ trong đầu: Không gọi thì huynh xơi thỏ con trước à. Vừa về đến phủ đã bắt con người ta vào phòng đòi bồi thường. Cái quỷ, tất nhiên hắn phải ngăn cản rồi. Giọng nhàn nhạt:
- Tùy hứng thôi.

Jungkook thấy tình hình không ổn liền cất giọng:
- Thạc Trân, ta muốn ăn tôm, bóc vỏ cho ta.
Khuôn mặt lạnh như tiền bỗng chốc trở nên ôn hòa. Kim Thạc Trân dịu dàng đáp nhẹ: Được.

Kim Nam Tuấn tặc lưỡi, cái tên lật mặt nhanh hơn lật bánh cuốn. Jungkook lắc đầu, cậu lại phải ra tay:
- Nam Tuấn, ta muốn ăn cá, gỡ xương cho ta.
- Để ta.

Jungkook thở phào nhẹ nhõm, quay sang thì thấy mặt Trịnh Hiệu Tích nhăn nhó:
- Chính Quốc, còn ta thì sao?
- Hả?
Cậu bối rối suy nghĩ rồi ấp úng:
- À...ừm...ngươi đút ta ăn.
Trịnh Hiệu Tích liền mỉm cười gắp miếng thịt lớn đến miệng cậu. Jungkook bất đắc dĩ phải nhai cả miếng. Rồi bữa cơm trưa với phân nửa thức ăn nhét hết vào bụng cậu vì ba người bọn họ.

Hết miếng này rồi miếng nọ, người này ghen tị người kia săn sóc cậu tận nơi hơn thua. Đối với tình huống này cậu chỉ còn cách chấp nhận, nhìn cái bụng tròn căng như mặt trống mà thở dài. Sẽ mất khoảng một thời gian để tiêu hóa đây.
Kim Nam Tuấn bóc nho cho cậu, Jungkook ậm ừ rồi ăn tiếp. Wait, rõ ràng là no không thở nổi mà vẫn há miệng. Cái dạ dày của cậu thật không biết nghe lời.

Một lúc sau, người ta nói căng da bụng trùng con mắt quả không sai, Jungkook bắt đầu buồn ngủ, đồng tử díu lại rồi gục xuống bàn. Bàn tay to lớn của Thạc Trân bên cạnh vừa kịp đặt xuống để mặt cậu dựa vào. Hắn từ từ đỡ cậu bế theo kiểu công chúa nhẹ giọng:
- Ta đi trước. Còn nữa, Bắc Hầu quốc bắt đầu đụng tay đụng chân với Hiên Viên quốc chúng ta rồi. Ranh giới phía Nam cử người tiếp ứng đi.

Trịnh Hiệu Tích nhíu mày:
- Được, ta sẽ sắp xếp.
Nhìn bóng lưng cậu và Thạc Trân rời đi, quay sang Kim Nam Tuấn một câu:
- Chúng ta cũng đi nghỉ thôi.
__________________________________

Trời chuyển màu, sắc cam hồng xen nhẹ trong những làn mây cho một hoàng hôn dịu dàng, yên bình. Jungkook mở hé mắt rồi trở mình, Thạc Trân bên cạnh liền kéo cậu lại không cho cậu dụi tay lên mắt. Jungkook tỉnh hẳn nhưng vẫn nằm trong vòng tay ấm áp của hắn. Giọng mũi còn ngái ngủ vang lên thật khiến người ta mềm lòng:
- Thạc Trân..
- Tiểu Quốc.
Jungkook dụi dụi nũng nịu không muốn rời giường. Hắn chỉ lắc đầu cười khổ đỡ người dậy rồi mặc áo giúp cậu và đeo giày ra ngoài. Jungkook lười biếng ôm eo hắn mở cửa phòng.

[Allkook] Lục vương gia, vương phi lại chạy rồi (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ