Chap 31: Đòi lại công bằng.

13K 586 17
                                    

Ngày hôm sau, Jungkook một mình trong phòng nghiên cứu. Bút lông liên tục ghi chép đến nhem nhuốc cả mặt. Thở phào một tiếng: Xong rồi. Vận dụng hết trí nhớ để vẽ mấy cái mô hình vũ khí cổ xưa đã xem qua. Cộng thêm cả mưu kế khiến giặc không kịp phòng bị.

Có lẽ là ổn rồi, không phải cậu nghi ngờ năng lực của Hiệu Tích và Nam Tuấn, cậu chỉ muốn giúp họ tránh rủi ro thiệt hại ít nhất có thể. Phải rồi, còn có chiếc ống nhòm Frank đưa cho, cái này cũng để bọn họ nhìn được xa hơn. Jungkook hí hửng ghi chép cách dùng của nó thật cẩn thận. Bọn họ mới đi một ngày chắc là gần đến nơi, gửi theo cái này có sớm quá không nhỉ?

Nếu biết trước họ sẽ ra trận, cậu tận tay đưa họ luôn cho rồi. Haizz...thôi kệ đi, thời gian hoàn thiện mấy thứ này cũng không ít. Jungkook tự nhủ rồi gấp gọn giấy cho vào cuộn dài, tay mở cửa phòng hí hửng ra ngoài.
- Tiểu Lan, trong phủ có ai không?
- Vương phi, Phác vương gia đang ở thư phòng.
- Vậy tốt rồi.

Jungkook lon ton chạy đến biệt viện của Phác Chí Mân. Quân Phong đứng bên ngoài hành lễ rồi để cậu vào trong. Giọng nhỏ nhẹ vang lên:
- Chí Mân, ta muốn gặp ngươi.
- Chính Quốc, mau vào đi.

Jungkook mở cửa phòng, mắt đảo quanh thấy hắn đang phê duyệt gì đó. Phác Chí Mân dừng bút vẫy tay cậu, Jungkook ngoan ngoãn đi tới được hắn kéo vào lòng. Mặt đối mặt khiến cậu có chút xấu hổ. Phác Chí Mân dịu dàng lau hết vết mực lấm lem trên mặt ôn nhu:
- Con thỏ nhem nhuốc, có chuyện gì gấp gáp như vậy?

Jungkook cười hì hì gãi đầu rồi đưa ống cuộn ra:
- Cái này có thể giúp Hiệu Tích và Nam Tuấn, đưa tới cho bọn họ có được không?
Phác Chí Mân cầm lấy rồi gọi người vào:
- Quân Phong.
- Vương gia.
- Đem tới chỗ Hiệu Tích và Nam Tuấn.
- Thuộc hạ đã rõ.
Bóng người rời đi, Phác Chí Mân dịu dàng:
- Yên tâm rồi chứ.
Jungkook gật gù ngồi vào lòng hắn:
- Ngươi rất nhiều việc sao?
Phác Chí Mân bị cậu ôm chặt eo, úp mặt vào lồng ngực dụi nhẹ chỉ biết cười trừ. Tay vỗ lưng ôn nhu:
- Hiệu Tích và Nam Tuấn không có ở đây. Ta giúp hai huynh ấy việc triều chính.

Jungkook ồ nhẹ một tiếng rồi mặc kệ hắn phê tấu, tay nghịch ngợm vẽ lên lồng ngực rắn chắc. Phác Chí Mân xoa đầu cậu rồi tiếp tục cầm bút. Thỉnh thoảng lại hôn nhẹ má bánh bao trắng mềm.

Trời chiều, Phác Chí Mân gấp gọn giấy viết rồi ôm con thỏ đang ngủ say lên. Hắn không nghĩ cậu lại kiên nhẫn ngoan ngoãn nằm im trong lòng hắn rồi thiếp đi lúc nào không hay. Hắn đã nghe Trình Tiêu kể chuyện hôm qua rồi, cậu thực sự để ý đến bọn hắn, nhưng mà một phu nhân thượng thư nhỏ bé cũng dám xỉ nhục cậu, cậu bỏ qua nhưng hắn thì không.

Liên thượng thư, lão già tinh quái tưởng Liên Thi Nhã kia bắt thóp được bọn hắn mà muốn mặc sức sai bảo bọn hắn sao. Khi trưởng thành, hắn nhận ra lão ta cũng chỉ vì quyền lực mà để con gái mình tiếp cận bọn hắn. Bây giờ bọn hắn không có trong phủ liền giương oai ức hiếp vương phi của hắn. Hừ, hắn sẽ không để yên đâu. Tiểu bảo bối hắn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa không một ai có thể động đến.

Bế cậu cẩn thận ra ngoài về phòng, Jungkook bị mùi thơm của thức ăn làm cho tỉnh dậy, nhận ra mình đang ngồi trong lòng Chí Mân liền dụi mắt:
- Thơm quá, có gà nướng sao?
Phác Chí Mân ôn nhu cầm đùi gà cho cậu:
- Mau ăn đi. Trưa mải ngủ mà chưa ăn gì đấy.
Đầu nhỏ gật gù rồi gặm miếng gà thật ngon. Tóc mái rơi xuống được hắn kéo gọn lại để tránh dính thức ăn. Có lẽ đã quá quen thuộc với điều này nên cậu không phản ứng nhiều, từ từ ăn thoải mái.

[Allkook] Lục vương gia, vương phi lại chạy rồi (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ