Hoắc Dương vào bật đèn, nhưng còn chưa kịp thay giày đã vọt tới nhà vệ sinh để nôn. Dư Lạc vừa thay giày vừa gọi, "Hoắc Dương?" Anh định đẩy cửa nhà vệ sinh vào xem.
Hoắc Dương khoát tay ra sau, "Anh đừng vào." Vừa dứt lời lại bắt đầu nôn khan như đang khó chịu lắm.
Dư Lạc nhìn hắn mà chẳng biết làm thế nào. "Không sao đâu." Anh tiến lên định vỗ lưng Hoắc Dương.
Hắn vẫn khăng khăng không cho anh qua, "Anh đừng ra đây. Em không sao đâu, anh vào em mới có chuyện."
Dư Lạc rót cốc nước ấm rồi đặt lên bồn rửa, "Anh đợi em ở ngoài."
Sau một lúc lâu, Hoắc Dương mới đi ra, "Sao anh còn ở đây?"
"Đợi em." Dư Lạc đứng lên khỏi ghế, "Không sao chứ?"
Hoắc Dương chẳng nói chẳng rằng, chỉ bước lại gần rồi khẽ tựa đầu lên vai anh, "Anh đừng động đậy."
Dư Lạc sờ cái tai còn hơi đỏ của Hoắc Dương, sau đó cúi đầu nhìn vào mắt hắn, "Anh dìu em đi ngủ."
"Mệt quá đi."
Dư Lạc bắt lấy cánh tay Hoắc Dương, dỗ dành bên tai hắn, "Ngủ một giấc là tốt rồi, dựa vào anh này."
Lúc thật sự nằm lên giường, Hoắc Dương lại mở mắt, vừa dõi theo anh vừa cười không ngậm được miệng, "Dư Lạc."
"Hửm?" Dư Lạc ép phẳng góc chăn.
"Dư Lạc."
"Sao vậy, khó chịu à?"
"Em chỉ muốn gọi anh thôi." Trong bóng tối, đôi mắt lấp lánh của Hoắc Dương như muốn hút hồn người đối diện.
Dư Lạc xoa đầu hắn, "Ngủ ngon nhé, Hoắc Dương."
Hắn từ từ nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm trước khi đi, Dư Lạc để lại note trên bàn, nhắn Hoắc Dương trong lúc anh đi gặp bác sĩ sẽ có người chuyển đồ nội thất đã đặt hàng tới. Dù như vậy, Hoắc Dương vẫn thoáng sửng sốt lúc đi xuống tầng. Trên đất có mấy thùng carton to đùng chứa đồ đạc cũ, toàn bộ đồ trang trí trên tường được gỡ xuống. Trong nhà hình như đang sửa sang...không phải hình như, đúng là đang trang hoàng lại.
Hắn vừa giẫm lên sàn vừa xoa xoa mắt với vẻ ngơ ngác, thế rồi nhắn tin hỏi Dư Lạc, "Anh muốn chuyển nhà à?"
"Định đổi đồ cũ để trang trí nội thất. Buổi trưa thợ đến, em nhớ bắt chuyện đấy nhé."
"Nhưng em phải đi làm mà." Hoắc Dương thở dài.
"Tần Lượng nhắn em hôm nay đừng tới." Dư Lạc gọi điện trực tiếp luôn, "Cậu ấy bảo em tăng ca cả tuần rồi, nghỉ ngơi một hôm đi."
"Nhưng em cũng không có gì để làm."
"Thế thì lên kế hoạch đi, em hứa đưa anh đi Bắc Âu mà." Cách điện thoại, nụ cười của Dư Lạc như đang gãi lên tai Hoắc Dương.
"Ừ nhỉ..." Hắn uống hết nước trong cốc rồi đặt lên bàn.
Món đồ mà thợ chở tới là chiếc bàn làm việc bằng gỗ tử đàn to gấp đôi cái hiện tại. Bề mặt bàn láng mịn và còn giữ lại cả lớp vân gỗ. Lúc kí đơn hàng, Hoắc Dương liếc giá rồi chặc lưỡi, "Giàu thật."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam Mỹ] Tình Yêu Trọn Vẹn - Giang Yêm Đạo
RomanceChúa nói: "Trong tình yêu không có nỗi sợ. Tình yêu trọn vẹn sẽ đẩy lùi sợ hãi. Bởi e sợ gắn liền với hình phạt, kẻ sợ sệt là kẻ yêu chưa trọn vẹn." "Con có tội." Anh khẽ cười. "Nhưng Thượng Đế không cần tha thứ cho con." Tên gốc: Ái Ký Hoàn Toàn...