9. Có lẽ là nhớ em

16K 1.2K 300
                                    

Em ngồi trên xe cũng được hơn một tiếng rồi, đồng nghĩa với việc em sắp về đến nhà, em sắp được gặp lại gia đình sau bấy nhiêu ngày tháng chật vật sống một mình ở cái đất Seoul lạnh nhạt ấy. Em chẳng cảm nhận được một hơi ấm nào trọn vẹn kể từ khi rời nhà. Cảm giác sống xa gia đình chính là cảm giác rất đáng sợ, đối với những người có tâm chí không vững, chắc sớm đã bỏ cuộc mất rồi. Thật may khi em đã cố gắng cho đến hiện tại.

Con đường làng quen thuộc, quán ăn trông cũ kĩ kia em vừa lướt qua, luyến tiếc ngoái đầu nhìn thêm lần nữa. Đó chính là nơi mà ngày xưa mẹ hay đèo em trên con xe đạp đôi lần xúc sên để ăn sáng. Đến tận bây giờ vẫn hệt như lần đầu, vẫn những chiếc ghế đó, vẫn những cái bàn đó, nhưng không còn em của ngày xưa nữa, đau lòng quá.

Em ấn nút cho cửa kính xe kéo xuống, những làn gió như bắt kịp mà ập đến "nâng niu" mái tóc em trong không trung. Nhan sắc thiếu nữ ngời ngợi, làn tóc bay bay càng thêm tôn lên vẻ đẹp không thể tả bằng lời.

Em giương đôi mắt lấp lánh nhìn ra bên ngoài, một ánh mắt nhớ thương.

Hai bên là cánh đồng lúa sắp đến mùa thu hoạch, hương lúa phảng phất nơi đầu mũi em, một mùi thơm thật dễ chịu, đôi lúc còn kèm chút hương khói của những đốn củi được người dân châm lên. Đúng là quê nhà của em rồi.

Chiếc xe đi qua mấy lần cua quẹo. Cuối cùng cũng vào được đến nhà của em. Bố em đang chuẩn bị ra ruộng để làm việc, mẹ em thì chuẩn bị đi hái rau sau vườn để chiều còn làm một bữa ăn thịnh soạn cho bố và em gái. Họ dừng mọi hoạt động khi nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng đậu trước nhà họ. Họ không biết đây là loại xe gì cả, nhưng họ chắc chắn rằng đây là xe đắt tiền, trong làng làm gì có ai có khả năng mua được nó? Chẳng lẽ con bà ba đầu làng mới trúng số? Chả là hôm qua bà ta qua tâm sự với mẹ em về chuyện mơ thấy con bả trúng số.

Nhưng mà người từ trong xe bước xuống lại không phải con bà ba. Mà là con của họ.

- Trời đất ơi Ami à!!

Chiếc rổ mẹ em cầm trên tay chuẩn bị đi hái rau cũng bị mẹ em làm cho rơi lăn lóc dưới nền đất. Bố em thì chỉ lẳng lặng nhìn con gái bằng đôi mắt chứa đựng đầy yêu thương, nhớ nhung.

- Mẹ.

Mẹ em chạy đến ôm chặt lấy em. Bà khóc tự lúc nào, và tiếng khóc của bà thật sự khiến em đau lòng, cảm thấy bản thân bất hiếu, đã để bố mẹ đợi lâu đến như vậy mới chịu về.

Bố em cũng bỏ cái cuốc xuống. Đi chầm chậm đến chỗ em và mẹ. Dang rộng vòng tay bao năm vất vả lo toang ôm lấy cả thế giới của bố đó là vợ của ông ấy và con của ông ấy.






***



Jeon Jungkook hôm nay có buổi ghi hình quảng cáo với nhóm. Suốt buổi, Jungkook gã cứ thẫn thờ nghĩ về cái gì đó, không hoàn toàn tập trung vào buổi chụp. Tất cả các anh đều nhìn ra được điểm khác thường này của gã.

Sau khi nghỉ giữa giờ, Taehyung đã đến và đưa cho gã một hộp sữa chuối đã được ghim sẵn ống hút. Jungkook ngoan ngoãn nhận lấy.

JK | SDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ