8. Nghỉ phép hai tuần

17.7K 1.2K 82
                                    

Chiếc áo sơ mi của em đã được gã cởi hết hàng nút, phanh ra không chút do dự, như mọi lần gã đều sẽ rất hưng phấn dù em có khóc hay không. Nhưng tại sao ngay lúc này, tại thời khắc này, khi em khóc gã lại cảm thấy không hề vui, không hề còn hứng thú với việc mình đang làm dang dở. Gã chưa từng phân tâm như thế. Từ lâu gã đã cố gắng để mối quan hệ cá nhân không thể xen vào việc của gã, chính xác hơn là sự nghiệp của gã. Nhưng có vẻ như, thời điểm này đã xuất hiện một ngoại lệ?



Thôi được rồi, em khóc nhiều quá rồi, gã đây chính là không thể chịu nổi, đứng trước nước mắt của phụ nữ, gã không thể chỉ cứ nghĩ cho bản thân mình, cứ làm điều bản thân muốn.

- Tôi nghĩ em cần được nghỉ ngơi.

Ngay chính bản thân gã còn chẳng biết hôm nay mình bị làm sao, cái cách gã ứng xử với em khác biệt mọi khi thấy rõ. Cái cách gã nói lời xin lỗi sao mà gã thấy nặng lòng quá, nghe như xé nát tim gan, như thể gã đang khẳng định một điều rằng, dù em có thích gã, hay dù gã có đối đáp lại tình cảm của em thì cũng không thể tốt hơn bởi vì gã là người của công chúng, gã còn có sự nghiệp đời mình.

Gã cài lại từng cúc áo cho em, xong xuôi thì đưa tay lau đi nước mắt. Khẽ hôn lên vầng trán ấm nóng của em, trở mình đứng dậy, dự định rời đi.

- Jungkook...

Em kéo tay gã lại, dường như muốn cầu xin một điều gì đó mà từ trước đến nay em không dám ngỏ lời. Nay được lúc Jungkook gã nhượng bộ, em dù cho nước mắt có tràn mi đi chăng nữa cũng phải xuống nước xin gã một điều.

- Em nói đi.

- Em muốn về quê.

Gã im lặng, khẽ nhìn em bằng đôi mắt hình viên đạn. Đôi mày gã cau lại, gã thầm nghĩ có phải bản thân quá nhân từ rồi hay không? Ngay cả em cũng biết hôm nay gã khác lạ nên mới dám mở lời xin xỏ.

Có thể, em đang muốn rời xa gã chăng? Gã biết suy nghĩ của bản thân khá nhạy cảm, nhưng gã không thể không lo lắng.

- Em nhớ mẹ, nhớ bố, nhớ em gái. Em muốn về nhà.


Em chính là đang muốn cùng họ tìm lại nụ cười hạnh phúc ngày trước của bản thân em. Cái nụ cười mà khi em nghèo đến mức phải uống nước mưa nhưng vẫn rất vui khi được tắm mưa. Em nghẹn ngào nói, tay vẫn cầm chắc tay gã, gã cảm nhận được có một chút run rẩy nơi em. Em sợ gã đến như thế?



- Tôi cho phép em trở về quê một tuần. Sẽ có người đưa em đi, cũng sẽ có người trực tiếp đưa em về. Ngay từ đầu tôi đã nói, kể từ khi em thuộc về tôi, thì đây là nhà của em, em đi đâu cũng được, nhưng phải về nhà. Hiểu chứ?

Tay em buông lỏng, rơi xuống mặt nệm. Trong lòng khẽ nhói lên một cơn đau điếng. Em thật sự đánh mất cái gọi là tự do rồi, người cướp đi nó lại chính là người đàn ông khiến em rung động.


- Một tuần, hoặc là không đi đâu cả.


Em nhắm chặt mắt, một tràn nước mắt ứ đọng được tuôn ra khi em khép mi. Em còn có sự lựa chọn sao? Ngậm ngùi em gật đầu. Xem như là chấp nhận với yêu cầu của gã. Bao nhiêu ngày cũng được, em nuốn được trở về nơi em sinh ra.


JK | SDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ