Chương 15 : Tự mình phát hiện

237 21 14
                                    

Chu Thiên Văn giam mình ngồi yên không động đậy ở bàn họp của bệnh viện một lúc lâu. Sắc mặt khó coi vô cùng. Đến ly nước bên cạnh nhìn thấy cậu cũng phải  run rẩy theo nhịp. Cậu từng ngụm từng ngụm. Nuốt không trôi loại nước thơm tho ấm áp kia vào cổ họng.

Vương Tuấn Khải cũng không kém cạnh gì mấy. Vì quyết định hôm qua của Vương Nguyên mà anh cảm thấy bản thân muốn giúp một người cũng khó. Hay là do duyên số cậu phải gắn liền với tên tra nam đó rồi không? Tình huống này muốn cười cũng không được. Khóc cũng không xong mà.

Cầm theo bản báo cáo theo dõi bao lâu nay của anh đối với Vương Nguyên đến bệnh viện. Lang thang một dãy hành lang đến phòng họp gặp viện trưởng. Tuy nhiên viện trưởng thì không thấy đâu. Chỉ thấy một cậu bạn thân cau có mặt mày ngồi đó. Anh đến gần cạnh bên rồi vẫn còn chưa phát hiện ra.

" Thiên Văn? Không có ca trực à? "

" Ờ. "

" Ăn sáng chưa? Hay chúng ta cùng đi ăn một bữa đi. Cũng lâu rồi mình chưa quay lại bệnh viện. "

" Bây giờ có có kim cương mình nuốt cũng chẳng vào đâu. "

" Hửm? Bị gì rồi? "

Thu lại đôi mắt giận dữ kia. Biến hóa nó thành một đôi mắt có nét tiếc nuối nhìn anh. Không nói không rằng. Vẫn ngồi yên ở đó mà nhìn trời trăng mây nước. Càng lúc càng khiến cho anh tò mò đến phát điên.

" Nói xem. Có chuyện gì rồi? "

" Cậu tự đi mà hỏi viện trưởng. "

Sắc mặt cậu như vậy muốn hỏi thêm chắc cũng không hỏi ra được cái gì. Để tài liệu xuống bàn ngồi cùng với cậu. Dù sao anh cũng có tâm sự. Cả hai ngồi cùng với nhau như vậy không phải quá hợp rồi sao...

Viện trưởng như đọc được suy nghĩ của cả hai. Đột nhiên xuất hiện từ bên ngoài cùng với một tập hồ sơ nhân sự. Dừng chân lại ở cửa phòng họp khi nhìn thấy anh. Xem ra người ông muốn tìm cũng không cần đi đâu xa nữa rồi.

" Ha. Bác sĩ Vương. Vừa đúng lúc tôi muốn tìm anh. "

" Viện trưởng muốn tìm tôi có việc gì? À. Báo cáo bệnh án của Vương Nguyên trong vài ngày nay tôi đã làm xong. Đều ở đây.

" Để đó đi. Chúng ta nói chuyện một chút. "

Viện trưởng nghiêm túc bước đến đầu bàn họp. Đẩy hồ sơ trên bàn qua bên anh. Hạ giọng : " Đây là hồ sơ của anh ở phòng nhân sự. Tôi giúp anh lấy nó rồi. "

" Hả? "

" Anh bị sa thải. "

Vừa dứt câu nói. Thiên Văn ngậm ngùi nghiến răng đến bật máu. Vừa nãy cuộc họp đã diễn ra. Viên trưởng không nói câu nào đã lên ý sa thải anh với những lí do không hề hợp lí. Biết rằng đằng sau có những thứ dì dơ bẩn tiêu khiển. Nhưng cậu không thể biết được. Cũng không thể giúp anh vượt qua ải này được...

" Viện trưởng? Chuyện này... "

" Anh làm mất lòng với biết bao nhiêu bệnh nhân. Còn có mặt mũi hỏi tôi? "

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Hẹn Ước Cùng Anh Ngắm Lục QuangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ