Chương 57 : Giải bày

235 26 16
                                    

Loay hoay với nhau cả ngày xoay quanh những việc ăn rồi lại nghe nhạc. Đến chiều Thiên Văn trở về mới có nhiều tiếng nói hơn thôi.

Giữa trưa. Vương Tuấn Khải lim dim đi đôi mắt đen tối của mình. Bản thân không mệt nhưng đôi khi cái man mát dịu nhẹ của trời mùa mưa khiến con người ta đôi lúc không muốn ngủ cũng dễ chìm vào giấc ngủ. Anh nằm lên chiếc ghế bông dài bên ngoài hiên nhà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Vương Nguyên vừa rửa xong đống chén dĩa mới dùng bữa trưa xong. Chạy ra với anh như một thói quen. Nhìn thấy anh chưa gì đã say giấc. Mà bên ngoài trời vẫn rơi những trận mưa rào nhè nhẹ. Lập tức chạy vào phòng đem chiếc mền bông bông đắp cho anh. Cũng muốn động vào anh thử xem anh ngủ thật hay giả.

" Tuấn Khải?? "

"......................"

" Tuấn..... Khải? "

Không trả lời cậu câu nào cũng không có dấu hiệu tỉnh giấc. Xem ra anh ngủ say rồi. Vương Nguyên lon ton đem một mảnh gối ở ghế sofa ra đó ngồi dưới sàn với anh. Khuôn mặt anh đôi khi bị nước mưa văng trúng càng tăng thêm nét đẹp anh tuấn. Cậu nhắm mắt lại đưa tay lên sờ khuôn mặt anh. Cảm giác này... Chẳng khác gì ba năm trước cậu từng chạm. Cậu có thể nhìn không ra anh. Nhưng chỉ cần cho cậu đụng vào khuôn mặt anh. Có hóa thành tro cậu cũng nhận ra.

Rụt tay lại an tĩnh ngồi bên cạnh anh. Cậu cảm thấy giây phút này nó bình yên làm sao. Không bao lâu nữa. Nhất định sẽ không bao lâu nữa anh lại nhìn thấy trở lại. Chỉ có như vậy. Cậu mới bớt trách bản thân mình...

" Tên ngốc nhà anh cũng thật liều mạng. Dám thất hứa với cả em. Anh thật sự không sợ em giận sao? "

Lần đầu tiên sau ba năm trời nói chuyện với anh. Nhưng căn bản anh không hề nghe thấy. Cậu cũng không vội. Chỉ là có chút nhớ anh nên mới mượn cơ hội này giải bày. Chỉ một chút...

" Anh nói xem. Lúc anh quyết định đem giác mạc tặng em. Anh đã nhất quyết rời xa em rồi? Sao anh có thể tuyệt tình đến như vậy? Em hận anh anh cũng không quan tâm? "

"........................"

" Ba năm qua em nửa muốn tìm anh nửa lại không. Em sợ lời nói của anh là thật. Sợ tìm đến anh anh đã có người khác. Cũng có thể sau khi thấy em anh còn mắng em là âm hồn bất tán cũng nên... "

"......................"

Vương Nguyên bất giác đưa tay vào dưới lớp chăn kia khẽ nắm lấy bàn tay anh. Mỉm cười : " Lục quang sẽ không trọn vẹn nếu không giữ được ước hẹn ban đầu. Ba năm em đợi được. Một chút nữa thì có là gì. "

__________________________


Thiên Văn tan làm tiện tay nhặt Hiểu Diệp về nhà làm khách trong hôm nay. Cũng không biết tài nghệ của Vương Nguyên thế nào. Nên cứ đem vài món ăn sẵn mua về nhà. Nếu cậu không biết nấu gì thì cũng có thứ để cứu vớt.

Ở nhà. Vương Nguyên đem hết những gì có thể nấu, có thể ăn đem ra chế biến thành thức ăn bổ dưỡng cho anh. Đây là những gì cậu có thể làm trong lúc này.

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Hẹn Ước Cùng Anh Ngắm Lục QuangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ