Chương 26 : Cô độc

204 22 16
                                    

Ánh mắt không điểm rơi khi bị bắt đi của Vương Nguyên là thứ ám ảnh nhất với anh khi đó. Anh đã nói là sẽ cùng nhau đối mặt mà. Anh đã nói là sẽ bảo vệ cậu cơ mà... Anh ngồi ở nhà tang lễ đến lúc Vương Lạc Ngôn đã sớm được đưa đến nghĩa trang mà vẫn còn ở đây. Anh ở đây sẽ thay đổi được gì? Sẽ giúp được gì? Sẽ tìm được gì?

Không gì cả.

****

Vương Nguyên sau khi đưa đi đã trực tiếp bị đưa thẳng đến phòng tạm giam tập thể. Dáng vẻ con trai của Vương Lạc Ngôn chỉ trong một đêm đã không còn nữa. Danh cũng không phận cũng không. Mọi thứ hiện tại hoàn toàn đứng đối lập về phía của cậu, chống đối cậu. Đem người con trai như cậu ngày ngày vui vẻ đã không còn tồn tại nữa... Một đêm liền mất...

Không khí âm u lạnh lẽo bao trùm lên con người cậu. Ở một góc phòng tối tăm thiếu thốn không khí, cậu giữ tư thế cuộn mình ngồi đó. Dù người khác nói gì cũng không muốn nghe. Không muốn biết, Cũng không quan tâm.

Quản ngục đem thức ăn trưa đến phòng cậu. Vừa để xuống thì những kẻ cùng phòng đã nhào đến giành lấy giành để. Chỉ còn chừa cho cậu một phần. Một người cách cậu không xa nhìn thấy vẻ mặt buồn buồn bã bã của cậu cũng chán ghét không thôi. Nhưng vẫn lên tiếng trêu chọc thành viên mới.

" Này nhóc. Vào đến đây lại buồn như vậy? Không phải nói mình bị oan chứ? "

" Đại ca. Lúc cậu ta vào em nghe nói là tội danh giết người đấy. "

" Một tên mù? Giết người? "

Bọn họ đều lắc đầu không biết. Một trong những người ở đó hùng hổ đi đến giành đi phần cơm của cậu lên tay, liền bị một người ngồi kế đánh mạnh vào cánh tay khiến hộp cơm rơi xuống theo lực hút trái đất. Mọi thanh âm đều lọt vào đôi tai nhỏ của cậu. Chỉ là cậu không muốn để ý.

Cầm hộp cơm ấy đến cạnh cậu để xuống trước mặt. Giọng nói dù cố gắng ôn nhu đến mấy vẫn nghe được dư vị của sự hung hãn.

" Của cậu. "

" Không cần đâu. Anh đưa cho họ đi. "

" Cậu nghĩ cậu có thể nhịn mãi như vậy? "

"......................"

" Vậy tùy cậu. "

Cúi người định đem phần cơm của cậu đi nhưng lại lần nữa không nỡ. Lườm mắt đến nơi khác đẩy phần cơm lại gần cậu hơn. Bỏ đi đến góc khác ngồi đó, khẽ nhìn từng động thái của cậu.

Trên người cậu nơi khác biệt nhất chính là đôi mắt. Đôi khi mở ra mệt mỏi rồi lại đóng lại. Động thái của cậu chẳng có chút nào là muốn động đến phần cơm kia.

Trong đầu Vương Nguyên bây giờ chỉ có ba. Chỉ có những câu nói của ông quanh quẩn bên cậu. Đến lúc mẹ cậu mất đi. Ba cậu cũng không còn nữa thì cậu vẫn là một người mù. Hình hài của họ như thế nào... Cậu cũng không biết.

Nhắm mắt lại cũng không thể ngăn chặn nổi dòng nước ấm nóng trên mi lăn xuống. Cậu nhớ họ. Nhớ đến tâm can đều trở nên đau đớn. Đoạn đường cuối cùng của Lạc Ngôn cậu không thể tiễn được rồi... Cuối cùng cũng không thể tiễn...

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Hẹn Ước Cùng Anh Ngắm Lục QuangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ