Chương 27 : Không hổ thẹn với lòng là được

231 25 8
                                    

Trời càng tối không khí càng trở nên lạnh lẽo. Những người ở phòng tạm giam bên cạnh cũng đã sớm yên lặng. Trả lại nơi đây là một không gian im đến sợ hãi. Vương Nguyên nằm ở một góc xoa mình cố quên đi cái lạnh ngoài da thịt. Cả thân đều bị nhiệt độ này làm cho run rẩy. Chỉ biết tự ôm lấy bản thân tự xoa dịu. Bước ra khỏi vòng tay của ba... Cậu thật sự lạc lõng giữa thế giới bộn bề này.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch. Vài tiếng bước chân khẽ vang lên. Dường như đã rất cố gắng giảm thanh âm xuống mức thấp nhất. Chỉ dám nhón chân tiến lại gần cậu. Một bước rồi lại một bước. Dần dần đem thứ gì đó đắp lên người của cậu.

Toàn bộ đều bị cậu cảm nhận được. Thứ trên người cậu dường như là một chiếc áo khoác mang theo mùi hương hoang dại. Cậu trong lòng cũng mang theo nhiều hiềm nghi. Liền động người kéo theo chiếc áo khoác xuống cầm trên tay. Biết được người kia vẫn còn ở đó. Chỉ muốn ho nhẹ một tiếng ra hiệu. Người kia lập tức bị cái ho của cậu mà xoay người. Xem ra mọi hành động của người kia đã bị cậu nghe thấy hết rồi.

" Cái đó... Tại sao lại đối tốt với tôi? "

" Lúc chiều không phải có người muốn cậu chăm sóc tốt bản thân sao? "

" Nhưng tự tôi có thể. "

" Tôi chỉ giúp cậu một chút thôi. "

" Lí do? "

Người kia bắt đầu xuất hiện biểu hiện im lặng. Một lát sau mới đến gần cậu một chút. Cách nhau khoảng độ vài gang tay. Ngồi đó an tĩnh.

" Tôi tên Nhất Bạch. Cách đây không lâu... Mẹ tôi có bị tai nạn nghề nghiệp gần đây... "

" Ò... "

" Lúc đó tôi không có nhiều tiền trong người. Tôi đã cố gắng khẩn xin bác sĩ nhưng vô ích. Nhưng có một người ra tay giúp đỡ mẹ tôi khi ấy. Sau này khi mẹ tôi xuất viện rồi... Vì muốn có tiền mua thuốc mới có vài hành dộng dẫn đến việc vào đây... "

Vương Nguyên vẫn nghiêm túc nghe Nhất Bạch lần lượt kể lại thứ anh muốn kể đi. Nhưng cậu có phần không hiểu. Những việc anh muốn kể và việc anh đối tốt với cậu đều có liên quan đến nhau sao?

Vẻ mặt của cậu đã sớm hiện lên hai chữ Không Hiểu lớn thật lớn rồi. Nhất Bạch chỉ khẽ mỉm cười. Nhìn lên ngũ quan của cậu một lúc lâu. Nét mặt không lúc nào vơi đi sự thanh tao vốn có. Càng nhìn càng có hảo cảm.

Rút lại chiếc áo khoác trên tay cậu. Một lần nữa mở nó ra khoác lên cho cậu. Ôn nhu từ tốn đến lạ.

" Hai ngày trước khi tôi bị bắt vào đây đã đến bệnh viện tìm lại bác sĩ ấy. Tiếc là không gặp. "

" Thật ra những chuyện này... "

" Nó đều liên quan. "

Vương Nguyên chỉ vừa nghe xong câu nói ấy liền im lặng. Chờ đợi xem những chuyện này xâu chuỗi lại như thế nào.

" Khi chiều tôi căn bản không muốn quan tâm là ai đến gặp cậu. Nhưng lúc cậu gọi người đến là bác sĩ Vương... "

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Hẹn Ước Cùng Anh Ngắm Lục QuangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ