Chương 17 : Ở chỗ anh... Tôi có địa vị gì?

258 28 16
                                    

Những dự án cần ông đọc qua. Những hợp đồng cần ông phê duyệt. Những hồ sơ cần ông kiểm tra đều bị ném qua một bên. Lạc Ngôn để cậu gối đầu nằm trên chân ông từ lúc công ty chưa nghỉ trưa cho đến lúc nhân viên đã bắt đầu vào làm ca chiều ông vẫn không động chân. Dù biết cậu không chợp mắt nhưng vẫn ở đó vuốt ve từng mảnh tóc lất phất trên trán. An ủi tâm can bảo bối nhỏ này của ông...

Vương Nguyên đem hai tay đan xen lại với nhau. Lúc thì rút ra lúc thì đan lại. Cứ im lặng như vậy mà hết vài tiếng đồng hồ...

Chợt nhớ ra chuyện gì đó. Cậu chống tay xuống ghế tự mình ngồi dậy. Đem thân ảnh yếu ớt của mình tựa lưng vào thành ghế. Lạc Ngôn cũng muốn giúp cậu một tay chỉ là cậu không cần. Nhíu mày lên tiếng trong căn phòng im ắng này khiến trợ lí đang ngủ gật bên bàn cũng giật mình tỉnh giấc.

" Ba. Ba tìm bác sĩ Vương về chăm sóc con đi. "

" Hửm? Con và cậu ta lại có chuyện gì rồi? "

" Không có. Sáng này đột nhiên bên bệnh viện đổi người chăm sóc cho con. Không quen không biết. Con không... Tin tưởng họ... "

" Bệnh viện đổi người sao lại không thông báo cho ba biết? "

" Con không biết. Họ nói là bác sĩ Vương bị sa thải rồi. Con nghĩ có liên quan đến Thiên Lăng. "

" Con nói xem. "

" Hôm qua con nghe thấp thoáng câu nói của Thiên Lăng. Anh ấy có nhắc đến chức vụ bác sĩ của bác sĩ Vương rất nhỏ... Con chỉ... Đoán thôi. "

Vương Lạc Ngôn nhìn qua cậu trợ lí đang mắt nhắm mắt mở kia. Chỉ cần ánh mắt của ông thôi cậu đã hiểu phải làm những gì rồi. Đưa tay ra hiệu cho ông rồi rời đi nhè nhẹ. Lên đường thực hiện ý muốn của cậu ngay lập tức.

Vuốt ve mái tóc đã sớm rối lên của cậu. Ân cần đem nó chải chuốc lại ngay thẳng. Ông nhìn đồng hồ cũng đã trễ. Cậu lại không ăn gì như vậy ông cũng không yên tâm mà đưa về nhà trong lúc này.

" Nguyên Nguyên. Con đói rồi chứ? Chúng ta đi ăn chút gì đi. Hôm nay ở lại công ty với ba. Ngày mai tìm được bác sĩ Vương rồi thì hãy ở nhà. "

Ngẫm nghĩ một hồi lâu Vương Nguyên mới đưa ra quyết định gật đầu. Cậu cũng không muốn về nhà trong lúc này. Với lại cảm thấy trong lòng cũng nguôi ngoai được phần nào. Cậu có lúc nghĩ rằng bản thân căn bản cũng không quá đem hắn đặt vào tâm. Chỉ là lòng người thâm sâu lần đầu cậu chiêm ngưỡng qua có chút bất ngờ. Những lời nói từ miệng nói ra chưa chắc gì từ tâm mà tạo thành. Đôi khi nó chỉ là phản xạ tự nhiên mà thôi nhỉ...

Vẽ lên một nụ cười với ông. Để ông dìu dắt bản thân qua từng phòng làm việc đến thẳng căn tin dưới công ty cho cậu có không khí thoải mái. Mỗi nơi cả hai đi qua đều để lại không biết bao nhiêu sự ngưỡng mộ. Chỉ cần với nhân viên ông sẽ nghiêm khắc. Nhưng chỉ cần là Vương Nguyên thì đến ánh mắt ông cũng trở nên ôn nhu.

Dừng chân ở cửa căn tin. Ông nhìn qua một vòng cuối cùng để lại cậu đứng đó. Không quên dặn dò : " Vương Nguyên. Con ở yên đây. Ba vào xem chỗ một chút. "

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Hẹn Ước Cùng Anh Ngắm Lục QuangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ