Chương 2 : Vương Nguyên

342 34 9
                                    

Cậu con trai ấy được đưa vào phòng tái khám với đôi mắt của mình. Chỉ vì không nhìn thấy. Ít hoạt động hơn người nên dáng vẻ cũng mảnh mai hơn người khác. Đôi mắt cũng như Vương Tuấn Khải thấy qua. Trong veo như không nhiễm chút bụi trần. Sóng mũi cũng không cao không thấp. Vừa đủ để nhìn thấy một góc nghiêng hoàn hảo. Đôi môi lúc nào cũng ửng hồng vì thời tiết. Chỉ cần đưa lưỡi liếm quanh một vòng. Môi cậu sẽ như thoa nhẹ một lớp son. Nhìn cực kì thu hút ánh nhìn người khác.

Cậu ấy tên Vương Nguyên. 21 tuổi. Con trai duy nhất của Vương Lạc Ngôn. Chủ tịch công ty Vương Thuần chuyên về lĩnh vực sàn chứng khoáng và đầu tư bất động sản. Gia đình có thể nói là cái gì cũng thiếu chỉ là không thiếu tiền.

Nhưng mỗi người hoàn cảnh. Đầy đủ mọi thứ nhưng chính là thiếu thốn tình thương. Vương Lạc Ngôn trực tiếp xem công ty là nhà. Mỗi ngày thời gian ở nhà với cậu đều chỉ được đếm trên đầu ngón tay. Một mình cậu ở nhà.

Ở trong một ngôi gia biệt thự thì cả ngày chẳng thể nhìn thấy gì ngoài nghe những lời chào đến từ người giúp việc cũng đủ chán. Một chút sự quan tâm của ba cũng không có. Tuy nhiên Vương Lạc Ngôn vùi đầu vào công việc. Làm như điên như cuồng cũng chỉ để cuộc sống của cậu sau này sẽ tìm lại được ánh sáng.

Vương trong Vương Lạc Ngôn. Thuần trong Thuần Ngọc Thanh. Thuần Ngọc Thanh là người phụ nữ duy nhất mà ông yêu thương. Cũng là mẹ của Vương Nguyên. Nhưng vì cậu bé này sinh khó. Năm ấy Vương Nguyên vừa chào đời thì vài ngày sau thì mẹ cậu cũng không trụ được mà mất đi. Đến chăm sóc cậu cũng không còn cơ hội.

Cậu đến nhìn thấy mặt mẹ hay ghi nhớ cũng không thể. Vì sau này cảm thấy Vương Nguyên cần người chăm sóc. Ba của cậu lại hay chìm đắm bản thân vào công việc nên mới muốn tìm một nửa cho mình trong khi cậu sinh ra chưa tròn một tháng. Nói đúng hơn chính là tìm một người mẹ cho cậu.

Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng. Chỉ vì thấy Vương Lạc Ngôn quá yêu thương con trai mình. Người phụ nữ sau này liền đem lòng ghen tỵ. Thậm chí là bà ấy cũng không được một tiếng nặng lời đối với cậu. Nếu không bà chẳng khác gì tội đồ. Bị ông la mắng đến đau nhức cả đầu.

Một ngày kia. Bà mang cậu đi bỏ ở một nơi hoang vu với ý định tự sinh thì tự diệt. Với một đứa trẻ thì khi gặp chuyện chẳng thể làm gì ngoài khóc một cách lớn tiếng nhất. Thời gian bị vứt bỏ cũng là một khoảng thời gian dài. Nằm dưới nền đất lạnh lẽo nơi đồng không hiu quạnh. Côn trùng vây quanh kín mình. Những chú kiến nhỏ cũng không cưỡng lại được mùi vị của một cục thịt còn non nớt này mà vây quanh lấy đôi mắt ấy. Cắn đến khi mù lòa. Nhẫn tâm bỏ qua từng tiếng khóc từ lớn cho đến kiệt sức của cậu.

Tìm lại được Vương Nguyên tại đồn cảnh sát. Nhìn đôi mắt ướm máu ấy mà tâm cũng không dằn lòng được. Vương Lạc Ngôn hận bản thân sao lại hồ đồ như vậy. Hận bản thân tin tưởng nhầm người. Đem Vương Nguyên trở về. Thẳng thừng đuổi người phụ nữ kia ra khỏi Vương Gia. Từ đó về sau ông vì an toàn của cậu mà không tiến thêm một bước nào nữa. Tránh tình huống xấu lại xảy ra. Chỉ một chút sơ sót... Đánh đổi lại cho cậu chính là một đời tăm tối.

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Hẹn Ước Cùng Anh Ngắm Lục QuangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ