Chương 63 : Mọi thứ trở về với quy trình vốn có

269 23 16
                                    

Dạo bước dài theo hành lang quanh bệnh viện. Xung quanh cũng nhiều người nên một cái nắm tay cũng khiến cậu ngại ngùng. Từ sau khi để Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải ở lại cùng nhau tính toán xử lí chuyện cũ. Cậu và Hạ Hiểu Diệp ra ngoài dạo chơi đem không khí của thiên nhiên mà hưởng thụ. Cảm thấy bản thân như trút được cả bầu tâm sự.

Nhịn không được nữa. Hiểu Diệp nhè nhẹ đưa tay qua phía bên kia eo của cậu. Động tác vô cùng dứt khoác xiết lấy vòng eo nhỏ nhắn bị áo blouse phủ kín. Kéo cậu lại gần một chút nữa. Thiên Văn cật lực đem tay anh gỡ ra nhưng hoàn toàn vô dụng. Lực tay của cảnh sát chính là thứ không thể đùa được mà.

" Anh. Ở đây nhiều người lắm... "

" Sau này cưới rồi thì họ cũng biết hết thôi. "

" Hừm. Buông ra!!! "

Càng nói càng khích cho anh ngày một ôm chặt cậu hơn mà thôi. Hạ Hiểu Diệp lâu lâu lại nghiêng đầu dựa vào đỉnh đầu của cậu. Mỉm cười một cái.

" Chuyện là anh muốn kết hôn với một người. Nhưng sợ người đó không đồng ý. Em gợi ý xem anh nên cầu hôn người ta thế nào? "

Bị anh chọc cho bật cười. Cậu vỗ vỗ vài cái lên bàn tay trên eo của cậu. Giả vờ suy nghĩ một lúc lâu rồi quay qua bày kế sách cho anh như thật : " Bây giờ anh đi gặp người đó. Hỏi người đó xem là muốn kết hôn hay muốn vào tù? "

" Anh... Không dám. "

Chu Thiên Văn dừng lại cước bộ của mình. Nhẹ nhàng đem tay anh hoàn toàn gỡ ra. Để anh đứng đó một mình. Còn mình thì tiến về phía trước cách anh một bước sau đó quay người đối diện với anh. Dáng đứng cực kì nghiêm khắc : " Đồng chí Hạ Hiểu Diệp!!! "

" Có! "

" Em ra lệnh cho anh là sau khi kết hôn. Phải yêu thương em. Không được làm em giận. Càng không được ức hiếp em. Nếu anh làm được. Thì chúng ta cưới. "

Anh nhìn cậu hiện lên một nụ cười không thể che giấu được sự hạnh phúc. Kéo cậu lại gần thêm chút nữa để cảm nhận được từ nhịp tim cho đến hơi thở của đối phương. Ánh mắt ấy, một ánh mắt chứa đầy sự yêu thương từ đầu đến cuối luôn dành cho cậu. Cưng chiều sủng nịnh mà đáp lời : " Anh làm được. Chỉ cần là em. Anh đều làm được. "

Cứ như vậy mà nhẹ nhõm nhận lời cầu hôn của anh. Lần này đã có thể danh chính ngôn thuận mà nhận lời rồi.

__________________________


Lạc Lạc lon ton đi qua đi lại ở băng ghế chờ đợi bên ngoài phòng đợi Vương Nguyên. Cậu và Vương Tuấn Khải tay trong tay ra khỏi căn phòng ngập mùi thuốc kia. Bắt gặp cậu nhóc đang lắc lư trên ghế không người trông coi. Anh bất chợt buông tay khỏi cậu. Chân bước nhanh hơn một bước mà bế Lạc Lạc từ trên ghế suýt chút bị ngã lên tay. Lạc Lạc nhìn lại người bế mình không phải Vương Nguyên nhưng cũng không quấy khóc. Bàn tay nho nhỏ nắm lấy chiếc áo bệnh nhân của anh chặt lại hơn.

Vương Nguyên nhìn quanh một vòng. Bước đến gần Lạc Lạc mà hỏi : " Ba con đâu rồi? "

" Ba Khả Dương đi đâu mất chiu rồi. Lúc nãy con ra đã hông gặp. "

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Hẹn Ước Cùng Anh Ngắm Lục QuangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ