Busan

5.2K 253 4
                                    

Kể từ ngày đó cũng đã ba tháng anh và cậu không liên lạc. Mùa hè cũng đã trôi qua tự lúc nào, thời tiết bắt đầu lạnh dần, Jungkook muốn về Busan, không phải là về hẳn, cậu vẫn còn đang đi học. Chỉ là nhân ngày vài ngày cuối tuần muốn được về nhà một chút. 'Nhà' không phải là căn phòng nhỏ trong khu trọ ở Seoul, mà 'nhà' ở đây là nơi có mẹ cậu vẫn hàng ngày lo lắng cho cậu, luôn mở rộng vòng tay đón chờ cậu trở về.

"Em muốn về Busan, anh có về cùng em không?" Cậu nói với Jimin

Anh im lặng một lúc sau khi nghe cậu nói.

"Xin lỗi em, em có thể rời lại hai ngày không? Tới lúc đó anh sẽ đưa em về."

Jungkook nghe xong có phần hơi hụt hẫng, lúc trước cậu luôn là ưu tiên hàng đầu của anh. Nhìn qua chắc hẳn ai cũng nghĩ cậu rất được các anh cưng chiều, điều đó cũng đúng, nhưng các anh cũng còn có cuộc sống riêng của mình nữa, đâu thể suốt ngày chăm chăm lo theo sau cậu được.

"Không sao đâu anh à, công việc của anh quan trọng nên anh cứ làm đi, em về một mình được mà, em cũng đâu còn trẻ con nữa."

"Thật sự xin lỗi em, em về nhớ cẩn thận nhé, nếu cần thì anh sẽ bảo Jihyun ra đón em."

Tại văn phòng Animation ở G.C.F có một người lén lút gửi tin nhắn đi cho ai đó.

'Ngày mai cậu ta sẽ xuất phát tới Busan, khoảng ba ngày sau mới quay trở lại'

Hành lý của cậu chẳng có gì nhiều ngoài túi máy ảnh và chút quần áo. Tạm rời Wacom* trong vài hôm, cậu tự nhủ tới khi quay lại sẽ cố chăm chỉ hơn. Tạm rời xa Seoul đầy kỷ niệm, chỉ ba ngày thôi, cậu muốn tìm một sự yên bình cho bản thân.

Mất tới hơn bốn giờ đồng hồ để cậu có thể về tới nhà. Tuy có phần đã thấm mệt nhưng cậu vẫn vui vẻ khi ở ngoài cửa được nhìn thấy mẹ cậu trong nhà, còn đang nấu ăn chờ cậu về nữa.

"Mẹ, con về rồi."

Nghe được chất giọng trong vắt quen thuộc, mẹ liền bỏ dở việc đang làm để chạy ra ôm chầm lấy cậu, chẳng biết bao lâu rồi cậu mới được mẹ ôm vào lòng như vậy.

"Về là tốt rồi, ở trên đó có vất vả lắm không con, người ta có bắt nạt con không? Sao nhìn con gầy đi nhiều quá."

Nghe mẹ hỏi mà cậu như có một cơn sóng vỗ về, cậu bật khóc nức nở, trở về vòng tay mẹ, cậu trở về làm một Jeon Jungkook bé bỏng, không phải là một họa sĩ, một nhiếp ảnh gia, mà chỉ là con trai mẹ thôi.

Mẹ vỗ lưng cậu để cậu khóc cho thật đã. Vốn là dân buôn bán vất vả, mẹ cậu cũng chẳng biết nói những lời hoa mĩ, chỉ có vòng tay này là thứ mẹ dành để an ủi cậu, nhưng đối với cậu chỉ cần như thế cũng là quá đủ. Mẹ nấu cho cậu những món ăn hải sản quen thuộc của vùng biển Busan. Còn có món canh rong biển mà đáng lẽ ra nên ăn vào ngày sinh nhật nữa. Mẹ nói là vì ngày sinh nhật cậu không nấu được, cho nên hôm nay coi như bù vào sinh nhật đó. Nhìn người con trai bé nhỏ trước mặt, mẹ cậu trong lòng dấy lên bao nỗi xót xa. Cậu vốn hiền lành như vậy nếu bị người ta gây khó dễ thì phải làm sao.

Cơm nước xong xuôi Jungkook về căn phòng quen thuộc gắn bó bao nhiêu năm nay, còn mẹ cậu lại tiếp tục với công việc thường ngày. Trong căn phòng này vẫn còn giữ lại những chiếc cọ vẽ, bộ màu trông có hơi cũ, cũng không đắt tiền giống như những thứ hiện tại cậu dùng ở Seoul. Nhưng, đối với lúc đó thì có những thứ này đã là quá tốt rồi.

[TaeKook/Vkook] Yêu thêm một chút Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ