Anh em

5.6K 262 5
                                    

Sáng ngày hôm sau, Jungkook mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Đầu óc đau nhức quay cuồng, cậu chẳng nhớ mình trở về nhà bằng cách nào, quần áo trên người cũng được thay mới sạch sẽ. Đột nhiên, Jungkook cảm thấy sợ hãi, cậu nghĩ chẳng lẽ Daniel và Jihoon lại thay quần áo cho mình. Cậu tức tối bước xuống giường đi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Daniel định bụng sẽ mắng cậu ta một trận.

"Cậu ngày hôm qua đưa tôi về đấy à, mắc cái gì mà lại thay quần áo cho tôi, cậu biến thái hả cái đồ thần kinh này."

Daniel ở phía bên kia cũng vừa thức dậy, cậu còn đang mắt nhắm mắt mở chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị mắng là đồ thần kinh, đầu óc liền thanh tỉnh, nói một tràng qua điện thoại.

"Có mà cậu bị thần kinh, cậu không nhớ hôm qua ai đưa cậu về sao, để tôi nói cho mà nghe, chính là Taehyungie yêu dấu đã đưa cậu về đó. Lúc ấy thật là lãng mạn làm sao, anh Taehyung nói rằng 'anh đây, Taehyung đây'. Còn cậu thì khùng khùng điên điên, vậy mà anh ấy chẳng sợ mất thể diện chút nào, một thân từ đầu tới chân là âu phục lịch lãm, bế cậu lên chiếc xế hộp sang xịn, trông y như trong truyện ngôn tình. Cậu mà không nói là đã chia tay thì tôi chắc vẫn tưởng hai người còn đang mặn nồng tình chàng ý thiếp."

Nghe xong những lời nói của Daniel, cậu không muốn tỉnh cũng phải tỉnh. Jungkook đờ người ra mà suy nghĩ lại cái viễn cảnh Daniel vừa kể.

"Cậu cậu cậu cậu cậu, tất cả là tại cậu, cậu hại tôi uống say nên mới thành ra như thế này. Nhưng mà tại sao anh ấy lại biết mà tới?"

"Ồ, cái này thì phải hỏi chính cậu rồi, không biết ai nghêu ngao cái mồm cứ Taehyungie, Taehyungie tới đón mới chịu về, hại tôi xấu hổ gần chết gọi điện thoại cho bà chị trợ lý CEO để nhờ người ta chuyển lời giúp, lại còn...."

Daniel chưa nói hết câu thì Jungkook đã tắt điện thoại, cậu không muốn nghe tiếp, không đủ dũng khí để nghe thêm mấy cái lời xấu hổ đó nữa. Tự mình lăn lộn trên giường một lúc, cậu ngồi dậy lôi điện thoại ra gọi cho Taehyung. Đầu dây bên kia đã bấm nghe máy nhưng không nói gì, tới mười giây sau Jungkook mới can đảm nói một câu.

"Anh Taehyung..."

"Anh đây, có chuyện gì sao?"

"Chuyện... chuyện ngày hôm qua, em xin lỗi, đã làm phiền anh rồi."

Thốt ra mấy lời này cậu cũng xấu hổ lắm, nhưng chẳng còn cách nào khác, cậu sợ Taehyung nghĩ mình là một kẻ hư hỏng uống rượu say mà làm loạn.

Anh khẽ cười nhẹ qua điện thoại, cậu càng ngại ngùng hơn nữa. Chắc chắn bộ dạng cậu ngày hôm qua buồn cười lắm đây mà. Jungkook trưởng thành và trách nhiệm đã biến mất chỉ vì một vài phút nông nổi bên chai rượu Soju cùng lũ bạn.

"Tỉnh rượu rồi à, không sao đâu, anh không phiền, coi như anh trai đưa em về nhà thôi mà."

Đột nhiên anh dùng từ anh trai khiến cậu có chút cảm thấy mất mát, dù biết là cậu đã nói vậy trước, nhưng khi nghe câu chữ từ miệng anh thốt ra có chút buồn hơn dự đoán.
 
  
 

Jungkook đến một cửa hiệu sách nho nhỏ gần nhà, cậu muốn tìm một vài cuốn sách hoặc tạp chí nói về các hiện tượng tự nhiên của thời tiết và  thiên nhiên để làm tư liệu nghiên cứu, sau đó mới tới công ty làm việc. Ngồi vào vị trí bàn làm việc của mình, cậu nhìn thấy hai chai nước giải rượu cùng một cốc cà phê có vẻ ngoài quen thuộc, là cà phê ở cửa hàng cậu từng làm thêm. Jungkook tin chắc rằng Taehyung là người đã mua chúng. Đưa lên miệng nếm một chút, tuy là cà phê đã nguội bớt nhưng mùi vị của nó lại thơm ngon đến lạ, hậu vị đắng của hạt Arabica kết hợp với sữa tươi không đường được đánh mịn trong khoảng nhiệt sáu mươi độ cho ra vị thơm ngọt nhẹ. Ngày trước cậu đã từng có lúc chán ngấy cái vị đắng này vì mỗi lần làm ca đầu tiên trong ngày đều phải test shots cà phê và nếm thử. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới hôm nào cậu còn ở cửa hàng mong chờ anh ghé qua, vậy mà giờ đây, cho dù có làm chung một công ty đi chăng nữa cậu cũng không đủ can đảm để gặp mặt.

[TaeKook/Vkook] Yêu thêm một chút Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ