Kiếp - phần kết

416 28 5
                                    

À hầu như chương nào phần này mình đều ghim bài hát :< mình đã lựa chọn những bài hát phù hợp với mạch cảm xúc của mình. Mọi người hãy thử mở vòng lặp vừa nghe vừa đọc nhé, có thể sẽ đem đến cho mọi người những bậc cảm xúc khó tả <3 Cảm ơn mọi người <3 

~~~~~~~~~~~~~~~

Hạ Huyền choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị, hắn mệt mỏi ngồi dậy, giữa trời mùa đông lạnh giá mà trán hắn lấm tấm mồ hôi. Hắn cứ ngồi vậy rất lâu như thể gặp được thứ gì đáng sợ lắm, nỗi sợ hãi ghim sâu trong lồng ngực hắn. Thở dài bất lực, rồi lại đưa tay vớ vội lấy ngoại bào bước xuống giường. 

Sư Thanh Huyền bị hắn làm cho giật mình mà tỉnh, y cứ ngoan ngoãn nhìn hắn cho đến khi hắn bước ra cửa mới vội vàng chạy theo. Lại bắt đầu một ngày như thường lệ, Hạ Huyền chuyên tâm nghiên cứu y thuật, bên cạnh đó lại luôn tìm kiếm một người. Hắn ở lại căn nhà trúc quen thuộc, hầu hết thời gian là ở thư phòng ngoài ra xuống phố mua thức ăn, lúc nhận được manh mối thì lại vội vã biến mất đi tìm người. 

Mỗi lần ra ngoài, có thể sẽ chốc lát rồi về ngay, có lúc lại mất hai ba hôm là nhiều. Sư Thanh Huyền không đủ sức bám theo, ngoan ngoãn ở nhà trúc ngồi đợi hắn về. Mỗi lần hắn về, sắc mặt đều trầm lặng đi không ít, bước vào cửa nhà liền ngơ ngác mà ôm lấy hũ sứ nhỏ màu trắng cô đơn lẻ loi trên bệ thờ. 

Sư Thanh Huyền biết rõ, Hạ Huyền chính là đang tìm y chỉ là không mảy may hay biết bên cạnh hắn, y vẫn luôn tìm mọi cách mà kéo lấy sự chú ý của hắn. Sư Thanh Huyền chỉ là một linh hồn, Hạ Huyền không thể nhìn thấy y, nhân gian không thể trông thấy y, chỉ có những thần quan tu vi thực cao hay quỷ cấp Tuyệt mới có thể nhìn thấy. Qua năm tháng, y cứ thế bị bào mòn, mờ nhạt dần đi...

Hôm nay Hạ Huyền xuống phố, hắn nhìn thấy trời tuyết trước mắt rồi bung dù, thong thả mà thả chậm bước đi. Cong đường khá nhỏ, nhưng hơi dài, trải từ căn nhà trúc ở lưng chừng đồi xuống đường chính, băng qua một rừng trúc nho nhỏ. Sư Thanh Huyền bước đi vui vẻ bên cạnh hắn, tựa tiếu phi tiếu mà cười cười, kể cho hắn vô số chuyện lớn nhỏ trên đời. 

Hạ Huyền vẫn như cũ mặt không đổi sắc, không liếc y đến một cái, y cũng chỉ cười cười. Người kia ngày trước cũng ít nói nhưng chí ít vẫn còn nhìn y bây giờ đến một cái nhìn cũng thật khó. Những hạt tuyết rơi lộp bộp trên tán ô bị ngăn chặn lại bên ngoài, tán ô như một kết giới ngăn chặn chúng khỏi Hạ Huyền, còn Sư Thanh Huyền bước đi đầu trần dưới trời tuyết bên cạnh, tuyết rơi trắng đầu, lạnh toát. 

"Hạ Huyền huynh có nghe thấy ta nói không đấy!" 

Sư Thanh Huyền có chút bực bội, tủi thân nhìn người bên cạnh mà lớn tiếng một chút. Y biết rõ hắn không thể nghe thấy, chỉ muốn vơi đi nỗi lòng nên mới lớn tiếng. Bất ngờ người kia dừng chân, nghiêng đầu sang tựa như mắt đối mắt, nhìn thẳng vào nhau không kẽ hở. Tuyết như ngừng rơi trên đầu hai người, tán ô đã nghiêng sang y từ lúc nào. Y bỗng như hoảng hốt, lại sung sướng cùng cực, khóe mắt đỏ lên chực khóc, muốn hé môi gọi tên người...

Hạ Huyền đột ngột hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm xuống dưới đất, một con mèo trắng nho nhỏ cuộn tròn lại dưới tuyết lại ở ngay vị trí của y. Hắn cúi xuống ôm nó lên, dịu dàng vỗ về trong lồng ngực, rồi lại như cũ bước đều dưới trời tuyết. Sư Thanh Huyền ngây ngốc nhìn theo, thần thức như tan rã vương vãi khắp nơi, y khụy xuống trốn sau những khóm trúc mà khóc, nước mắt hòa vào trong tuyết lạnh. 

[Song Huyền-TQTP] Bất Di Bất DịchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ