Sở Quốc xưa nay chọn y phục cho quân vương là màu trắng, thời điểm Sư Thanh Huyền khoác lên bộ y phục này y có chút cảm thán.
Ta liệu có xứng không?
Một thân áo bào như tuyết trắng vô ngần, vừa mang vẻ phong lưu lại có phần phiêu dật, uy nghi lấn át người khác, nét mặt tuấn mĩ, phát quan bạch ngọc càng làm nổi bật lên sự cao quý. Trên từng tấc y phục là hình rồng được thêu tỉ mỉ, so với một công tử tướng gia lúc trước thì bây giờ đã toát lên khí chất đế vương, ánh mắt kiên định, không giận tự uy.
Ngồi trên ngôi cửu ngũ, người người quỳ lạy, Sư Thanh Huyền bây giờ mới nhận thức được cảm giác nắm giữ quyền lực như thế nào, không còn khó hiểu tại sao người đời lại tranh giành chức vị này đến đổ máu.
"Bẩm Sở Vương, ba ngày nữa Tần Vương sẽ tới kinh thành." Sư Vô Độ đứng ra bẩm báo, nét mặt trầm tĩnh như cũ.
Sư Thanh Huyền khẽ gật đầu: "Chuẩn bị tiếp đón Tần Vương, giao cho Lễ bộ đứng ra đảm nhận, Ngự Sử Đại Phu đứng ra trông coi, phải bố trí chu toàn, chớ có sai sót."
"Chúng thần lĩnh chỉ!"
Sau khi bãi triều, Sư Thanh Huyền thẫn thờ một lúc lâu, Sở Vương thay tên đổi họ các vương lân cận đương nhiên phải đến thăm, chỉ là y có chút lo sợ. Lần này Hạ Huyền đến sẽ mang theo sắc mặt như thế nào, y không thể nắm chắc. Việc lo liệu các vương tử không khỏi làm y đau đầu, tạm thời chỉ là đưa cho họ một mảnh đất để họ tự sinh tự diệt, cuối cùng bọn chúng lại cảm thấy vương vị đáng lẽ ra là của mình lại bị cướp mất dĩ nhiên không dễ chịu, nổi loạn mấy lần.
Ngay cùng lúc đó trên đường nhập kinh, Hạ Huyền dẫn theo vài ba thị vệ ra sức vung roi đánh ngựa như vội đi đầu thai. Đoàn rước thì cách xa của mấy mươi dặm, tùy tùng chỉ đành cắn răng mà chạy theo, vương của họ là bạo quân diệt ba quốc sao họ dám mở miệng kêu nửa lời than vãn với hắn cũng chẳng dám chậm trễ. Cả chủ tử lẫn nội thị đều đi vội như trốn giặc cướp nước, cuối cùng đến nơi quá sớm trước kì hạn đã định.
Bây giờ mà thông bẩm với Trường Hi Vương chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là có ý đồ bất chính, đành phải giả trang làm đoàn thương nhân ngụ lại trấn lân cận vài ngày mới dám vào kinh.
Thời điểm phải chờ đợi này đám tùy tùng bọn họ quả thực khó sống, thở mạnh cũng không dám, Hạ Huyền cứ mặt đen một cục chạy hết chỗ này lại chỗ kia, cầm lấy lệnh bài thông hành ngày trước Sư Thanh Huyền đưa muốn vào kinh, lại bị quân lính đuổi ra.
Mấy binh lính giữ cổng thành chặn Hạ Huyền lại, có chút nổi nóng: "Đã nói mấy lần rồi! Đây là lệnh bài thông hành thời tiên vương, bây giờ muốn vào phải có lệnh bài của Trường Hi Vương!"
Hạ Huyền nghe vậy liền đặt tay lên chuôi đao bên hông, ánh mắt đầy sát khí mà lườm bọn họ làm bọn họ nhũn cả người. Từ xa thấy vậy một thị vệ thân thích của hắn liền bay đến, đưa cho họ mấy lạng bạc cười đến méo cả miệng mới dỗ được mấy tên lính kia không gọi quan tới.
Phải khó khăn lắm mới chờ tới ngày nhập kinh.
Hạ Huyền khoác lên bộ y phục quân vương, màu đen mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm, rồng bay lượn trên nền mây đen tuyền, gương mặt mang một vẻ lạnh lùng nhưng rất tuấn mĩ, mang khí chất của một bậc quân vương.
![](https://img.wattpad.com/cover/253853185-288-k825564.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Song Huyền-TQTP] Bất Di Bất Dịch
Short StoryBất di bất dịch - không bao giờ thay đổi Ta đọa quỷ nhờ vào lòng căm hận, cả nhà bốn người chết thảm, mười hai năm cô độc tàn ác nơi Đồng Lô sơn ấy vậy ngay lần đầu đặt chân lên thiên đình bằng thân phận Minh Nghi, khẽ nhìn vào ánh mắt trong trẻo đó...