Hàn Lộ (12)

122 9 6
                                    

Phải nói rằng trên dưới nước Sở không nghĩ rằng qua trận này vẫn giữ được thành Bình Sương, quân địch bị đánh lui, hồi về ngàn dặm, có lẽ phải mất vài ba năm mới đủ sức tiến công lần nữa. Quân lực của Sư Thanh Huyền không thể nói là không tổn hại, binh sĩ thương tật vô số, bộ giáp kỵ của Sư Thanh Huyền cũng nhiễm đầy máu. Tuyết bay lất phất, tạo thành lớp chăn trắng đẹp vô ngần phủ lên thi hài binh sĩ.

Sư Thanh Huyền thúc vào bụng ngựa, tiến về cổng thành: "Thu binh! Chữa trị trước!" 

Bọn họ quyết định không truy đuổi tàn binh, trở lại thu dọn chiến trường, mang người bị thương về nơi quân y chờ sẵn. Sư Thanh Huyền vào thành, chỉ kịp gột rửa bàn tay đầy máu, cởi bộ giáp kỵ rồi cũng len vào hàng quân y mà chữa trị cho binh lính. 

Y đến trước mặt một người bị thương rất nặng, đùi phải bị ngựa đạp gãy, trước ngực có một vết thương do gươm chém kéo dài. Sư Thanh Huyền thuần thục cầm lấy băng vải và thuốc bột khử trùng, binh sĩ kia cảm nhận được đau đớn dần lấy được ý thức. Hắn mở mắt ra thấy trước mắt là Tổng Giám Quân vành mắt hắn nóng lên, không kìm lòng được mà nước mắt rơi lã chã. 

Hắn đã ra trận cùng bao nhiêu người, đây là người đầu tiên không ngại thương thế của chính mình mà chữa trị cho bọn hắn. 

"Công...công tử!" Hắn ngăn lại bàn tay của y đang rửa vết thương. 

Sư Thanh Huyền thở dài: "Đau đến khóc rồi à?" 

Binh sĩ: "Ta bị thương vô số lần căn bản sẽ không sao, thương thế của công tử còn chưa chữa trị!" 

Sư Thanh Huyền nhìn hắn, khẽ cười cười: "Vài vết thương nhỏ, của các ngươi mới cần lo." 

Binh sĩ kia cũng không nhiều lời nữa, để mặc Sư Thanh Huyền chữa trị, mỗi lần tay y chạm  vào vết thương, hắn đều đau đến rên rỉ, mồ hôi đầm đìa. Sư Thanh Huyền thấy vết thương đã ổn, thở phào một hơi, đứng lên. "Ta nhất định sẽ không để binh sĩ của ta chịu uất ức." 

Chúng binh xung quanh nghẹn ngào, rồi chợt cảm thấy điều gì đó khác thường: "Công tử!" 

Sư Thanh Huyền bây giờ mới cảm thấy điểm lạ, y nâng tay lên, thấy máu đã chảy dài nhỏ tí tách xuống mặt đất, trên nền tuyết trắng đặc biệt chói mắt. Nơi ngực và vai cảm thấy ấm nóng, hóa ra là máu đã ướt đẫm, vết thương quá nặng làm cho y mất cảm giác đau đớn nhất thời. 

Binh sĩ vừa được y trị thương cho hoảng lên, hắn ban đầu chỉ nghĩ là do máu dính lên bây giờ mới biết thương thế của Sư Thanh Huyền. Quân y vội vã chạy tới, thấy vậy thì hãi hùng khiếp vía. 

Sư Thanh Huyền muốn trấn an: "Các ngươi hoảng hốt cái gì, chỉ là...!" Chưa kịp dứt lời một cỗ tanh nồng vọt lên cổ họng, y không chịu nổi mà phun ra, máu đỏ vương đầy trên đất. Theo sau đó là thiên địa đảo lộn, xung quanh tối đen một mảnh. 

Sau khi tỉnh lại Sư Thanh Huyền phải ngơ ngác một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nằm cứng ngắc trên giường. Thấy y như vậy Trần Diên cùng vài tướng sĩ suýt chút nữa bật khóc, lúc đó Trần Diên sợ vỡ mật chạy đến ôm ngang y lên, máu ướt đẫm vai và ngực, sau lưng có khung thép cố định vì y không phải tướng sĩ, đột ngột lên ngựa xung phong không tránh khỏi eo lưng chịu không nổi nên phải mang khung thép để vững vàng trên lưng ngựa. 

[Song Huyền-TQTP] Bất Di Bất DịchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ