Càng Văn Mộ Nhiễm [ 15 ]

583 34 2
                                    

Thời gian đă g tải: 2019-09-29 21:06:29

Giống như nàng viết trong văn vậy, sau mỗi ngày chúng ta đều ngủ cùng 1 cái giường, nói chuyện phiếm, tuy rằng lần này ra ngoài là để tham gia hội giao lưu của đơn vị, thế nhưng với ta mà nói thu hoạch lớn nhất là quan hệ giữa hai chúng ta trở nên thân mật hơn, tần suất nắm tay thường xuyên hơn, có thể nói là không chút kiêng kỵ, thời điểm nằm trên giường cùng nàng trò chuyện, ta vẫn là không khống chế được chính mình đi nhìn chằm chằm vào nàng, tuy rằng không dám quá mức lộ liễu, thế nhưng ta đã rất thỏa mãn, mấy ngày cùng nàng sinh hoạt một chỗ khiến ta nghĩ nàng cũng thích ta, không phải do cảm giác của ta sai, nàng đối với ta tựa hồ có tình cảm, điều này làm cho ta mừng rỡ không thôi, nhưng có đôi khi cũng sẽ âm thầm mất mác, cho dù chúng ta có thích lẫn nhau, nhưng ta vẫn sẽ có một loại cảm giác không xác định và mơ hồ sợ hãi, lo lắng vẫn luôn ám ảnh ta, ta vẫn không thể toàn tâm toàn ý hưởng thụ hạnh phúc và ngọt ngào mà nàng mang đến.

Đều nói thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, ta nhận thức sâu sắc điều đó, mang theo cảm giác sa sút nghiêm trọng về tới nhà, cái cảm giác này giống như thoáng cái từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy, phảng phất từ cảnh trong mơ về tới hiện thực, ta nghĩ cảm giác của nàng với ta là giống nhau đi, bởi vì chúng ta trên đường trở về đặc biệt trầm mặc, bầu không khí giữa chúng ta đột nhiên trở nên có chút trầm trọng, thẳng đến ta nhận được điện thoại của Tiểu Nhu, ta mới bừng bừng hăng hái muốn mời nàng cùng với chúng ta, như vậy ta lại có lý do ở cạnh nàng, thật không ngờ nàng sớm đã hẹn với người nhà rồi, ta chỉ đành lần nữa biểu thị mất mác:

"Không sao, thứ hai chúng ta vẫn có thể mỗi ngày gặp mặt, vậy ngươi trở về ăm cơm xong nghỉ ngơi thật tốt."

"Ừ, ngươi hôm nay cùng với Tiểu Nhu bọn họ cũng hảo hảo ra ngoài chơi đi, thả lỏng một chút, ta đây liền đi trước, tạm biệt."

Trước khi đi nàng cư nhiên còn đưa tay véo mặt của ta, tuy rằng mấy ngày nay động tác thân mật như vật đối với chúng ta mà nói đã tập thành thói quen rồi, thế nhưng về đến bên này, ta vẫn là có chút không quen, có cảm giác thụ sủng nhược kinh, nguyên lai về đến bên này chúng ta vẫn có thể thân mật như vậy, ta bụm mặt cười, bỏ qua sự mất mác một bên, phấn khởi mà cùng các bằng hữu đi ra ngoài hội tụ. Bọn họ đều nói ta sau khi học tập trở về trở nên không giống nhau, nụ cười luôn treo trên mặt, không giống mấy lần trước buồn bực không vui, ta vô lực phản bác bọn họ, sở dĩ nói là vô lực phản bác, là bởi vì tự ta cũng cảm giác được mình giống như bọn họ nói vậy, tâm tình đích thực là thay đổi tốt hơn, tâm tình vì sao thay đổi tốt? Đó là bởi vì ta có một đối tượng mập mờ, cái đối tượng mập mờ này chính là cái người cao ngạo kia - Tô đại tiểu thư ưu tú, khả ái, hơn nữa ta phát hiện nàng rất có thể cũng thích ta, thích kiểu giống như ta thích nàng vậy, ngẫm lại đây là một chuyện cỡ nào sung sướng, thử hỏi, ta có thể không vui sao?

Thời điểm chúng ta còn chưa kết thúc, điện thoại vang lên, là nàng, nhịp tim đập loạn, tìm một chỗ tương đối an tĩnh nhận điện thoại của nàng:

"Ngôn Ngôn"

"Còn chưa trở về sao?"

"Ừ, còn ở bên ngoài a, giờ này ngươi chưa ngủ sao?"

[Thực Văn] Thời Gian Dần Trôi, Năm Tháng Tĩnh Lặng - Ta Chỉ Muốn Ở Bên Ngươi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ