Chương 104

1K 68 2
                                    


Tiễn các nàng xong trở lại khách sạn, căn bản cũng không có tâm tình thu dọn, điều chỉnh đồng hồ báo thức về thời gian hạ cánh của bọn họ, liền ngã nhào xuống chiếc giường lớn, bất đắc dĩ, trên giường giống như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể và dư hương của nàng, một chút buồn ngủ cũng không có, nghĩ nàng hiện đang ở trên bầu trời, ngực liền trống rỗng, khó chịu ở trên giường lộn mấy vòng, phát tiết một chút tâm tình bị đè nén trong lòng, ngồi dậy, nhìn quanh một vòng căn phòng "Lãng mạn" này, hít sâu, xoay người xuống giường, bắt đầu thu dọn, làm việc không ngừng nghỉ, có thể mang đi liền mang đi, không có phương tiện mang đi cũng chỉ để lại chỗ này để cho nhân viên dọn dẹp của khách sạn xử lý, sau khi dọn dẹp xong kiểm tra trời gian, còn nửa giờ nữa nàng mới đến nhà, ta không biết làm gì vào lúc này, có thể làm gì đây, đơn giản chỉ có thể ở chỗ này chờ.

Ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn bên ngoài xe cộ người đi đường lui tới, không biết mình suy nghĩ cái gì, mắt từ từ cũng không có tiêu cự, có lẽ là nhìn chằm chằm một chỗ quá lâu, cũng không biết đầu ta tràn đầy là loại tâm tình nào, hai giọt lệ không tự chủ mà rơi xuống, ta đây là làm sao a? Nhân gia bất quá chỉ là nghỉ tết mà thôi, qua tết âm lịch liền trở lại, cũng không phải là không trở lại nữa, ta tại sao lại "Không phóng khoáng" như vậy, ta đây là lần thứ mấy vì nàng mà khóc? Không nhớ rõ. Khóc, cũng không hoàn toàn là bởi vì thương tâm, khổ sở, mà còn có là hạnh phúc, ngọt ngào, cảm động rất nhiều rất nhiều. . .Coi như là một phương thức phát tiết tình cảm đi, có xấu tất nhiên cũng có tốt.

Ta hỏi bản thân: Tô Ngôn, ngươi chừng nào thì lại trở nên nhạy cảm và cảm tính như vậy? Giống như từ sau khi cùng với nàng, cái người Tô Ngôn cao ngạo, tràn đầy tự tin trước kia, ở trước mặt nàng liền không tồn tại nữa rồi, trái tim ta vì nàng mà trở bên đặc biệt mềm mại, nhưng cũng đặc biệt ỷ lại nàng, có đôi khi ở trước mặt nàng thỉnh thoảng cũng sẽ không tự tin, nàng hoàn mỹ như thế cư nhiên thuộc về ta, trở thành người yêu của ta, rất sợ đột nhiên có một ngày hạnh phúc như vậy sẽ không thuộc về ta nữa, cho nên cho dù là đã sớm chuẩn bị xong tâm lý cho sự chia xa ngắn ngủi này, nhưng mà ta vẫn còn chật vật như vậy, ta nghĩ, điều không phải ta không có tiền đồ, có thể là những người yêu nhau đều cũng trải qua cảm giác như vậy đi? Ta yêu nàng, rất yêu rất yêu nàng, nói khoa trương một chút, yêu nàng yêu đến sắp đánh mất bản thân mình.

Nhìn thời gian, bấm số điện thoại nàng, nghe được thanh âm không phải là của nàng, mà là "Nhĩ hảo, xin đừng treo máy, đường giây bạn đang gọi đến đang bận. . .", cúp điện thoại, nở nụ cười, đoán rằng, nàng nhất định đáp xuống liền gọi điện thoại cho ta, cảm thấy vui vẻ, lẳng lặng đợi, quả nhiên mấy giây sau, điện thoại nàng liền đánh đến, chúng ta có đôi khi chính là sẽ như vậy, giống như là linh cảm tương thông nhau, khóe môi nhếch lên cười, nhận điện thoại của nàng:

"Bảo bối ~ đến rồi đi? Đoán chắc đến nơi ngươi sẽ gọi cho ta, đúng không?"

"Ừ, Ngôn Ngôn, chúng ta đến rồi, muốn báo cho ngươi biết" nàng không có gọi nick name như mọi khi, ta biết nhất định là có ba ba mụ mụ trước mặt nên không có phương tiện, chúng ta điểm ấy vẫn rất ăn ý.

[Thực Văn] Thời Gian Dần Trôi, Năm Tháng Tĩnh Lặng - Ta Chỉ Muốn Ở Bên Ngươi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ